Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 45
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Mặc dù khu người nhà rất an toàn, sẽ không có phần tử không hợp pháp hay bọn buôn người xuất hiện làm Lục Hải Từ bị thương, nhưng chẳng lẽ anh không biết à?
Trên thế giới này, còn có một loại tổn thương là miệng đời, còn có một loại tổn thương là sự im lặng.
Có lẽ, Lục Thừa là một người quân nhân ưu tú của quốc gia, nhưng, anh nhất định không phải một người ba ưu tú.
Không, ngay cả đủ tư cách anh cũng không làm được.
Vốn dĩ Lâm Khinh Khinh nghĩ rằng, phải xử lý mối quan hệ với Lục Thừa như thế nào, hiện tại đột nhiên cảm thấy, mối quan hệ như vậy không cần xử lý.
Cứ để Lục Thừa ra ngoài làm nhiệm vụ suốt một năm 365 ngày đi, còn cô và Lục Hải Từ yêu thương lẫn nhau, loại “hôn nhân Tang ngẫu thức” này khá tốt, dù sao cô cũng không định kết hôn, nuôi một cái bé con ngoan ngoãn không phải đẹp cả đôi đường sao?
Cô biết được từ chỗ cô Tiền và Hứa Tuệ Quyên, đứa nhỏ này bởi vì bảo vệ chính mình nên mới đánh nhau với Tần Minh, trong lòng cô rất xúc động, cũng rất thích cảm giác được người khác trân trọng này.
Sau khi bà nội qua đời từ một năm trước, trái tim cô chưa từng xúc động lần nào nữa.
Thậm chí thỉnh thoảng, khi thấy ba mẹ ruột và em gái về quê, cô còn hơi mâu thuẫn.
Nhưng hiện tại, cô gặp được Lục Hải Từ, cậu bé ngây thơ hồn nhiên, hiền lành thiện lương, cách cậu bé bảo vệ cô cực kỳ trực tiếp.
Lâm Khinh Khinh cảm thấy, có lẽ, cô xuyên sách, chính là vì để gặp được đứa nhỏ này.
“Được được, đừng khóc, hôm nay mẹ không mua được thịt, tuy rằng không thể làm bánh bao thịt, nhưng mẹ có mua đậu hủ, chúng ta về làm đậu hủ bánh rán được không?”
Kỳ thật, làm bánh bao đậu hủ ăn cũng ngon, so với bánh bao thịt, Lâm Khinh Khinh càng thích ăn bánh bao đậu hủ, đặc biệt là Thặng châu đậu hủ canh bao đời sau, đó là món cô thích nhất.
Chẳng qua để bột mì lên men cần một thời gian, hiện tại làm bánh bao đã không kịp rồi.
Lục Hải Từ đang gào khóc, nghe được mẹ nói, cậu bé như là vòi nước bất ngờ bị tắt, cậu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Khinh Khinh: “Làm bánh bao ăn?”
“Đúng vậy, không phải con nói thích kẹo sữa và bánh bao thịt nhất sao? Kẹo sữa thì mẹ mua về rồi, nhưng một ngày chỉ được ăn hai viên thôi, ăn nhiều sẽ sâu răng, sâu răng rồi sẽ không phải bé nam tử hán nha."
"Còn bánh bao thịt thì, tuy rằng hôm nay không mua được thịt, nhưng ngày mai mẹ sẽ đi chợ thức ăn mua thịt, ngày mai không mua được thì ngày mốt lại đi, nhất định sẽ cho Tiểu Hải Từ nhà chúng ta ăn bánh bao thịt.”
Lâm Khinh Khinh đứng dậy, đỡ Lục Hải Từ lên, “Hiện tại chúng ta đi thu dọn cặp sách của con, đến trạm y tế xem vết thương trên mặt con trước đã.”
Lục Hải Từ ngây ngẩn cả người, cậu bé ngốc ngốc nhìn Lâm Khinh Khinh. Mẹ nói mua kẹo sữa cho cậu, chờ mua được thịt sẽ làm bánh bao thịt cho cậu bé ăn, việc này có nghĩa là mẹ không chê bé, đúng chứ?
Cậu bé đánh Tần Minh, cho mẹ thêm phiền toái, mẹ không ghét cậu à?
Mặc dù khu người nhà rất an toàn, sẽ không có phần tử không hợp pháp hay bọn buôn người xuất hiện làm Lục Hải Từ bị thương, nhưng chẳng lẽ anh không biết à?
Trên thế giới này, còn có một loại tổn thương là miệng đời, còn có một loại tổn thương là sự im lặng.
Có lẽ, Lục Thừa là một người quân nhân ưu tú của quốc gia, nhưng, anh nhất định không phải một người ba ưu tú.
Không, ngay cả đủ tư cách anh cũng không làm được.
Vốn dĩ Lâm Khinh Khinh nghĩ rằng, phải xử lý mối quan hệ với Lục Thừa như thế nào, hiện tại đột nhiên cảm thấy, mối quan hệ như vậy không cần xử lý.
Cứ để Lục Thừa ra ngoài làm nhiệm vụ suốt một năm 365 ngày đi, còn cô và Lục Hải Từ yêu thương lẫn nhau, loại “hôn nhân Tang ngẫu thức” này khá tốt, dù sao cô cũng không định kết hôn, nuôi một cái bé con ngoan ngoãn không phải đẹp cả đôi đường sao?
Cô biết được từ chỗ cô Tiền và Hứa Tuệ Quyên, đứa nhỏ này bởi vì bảo vệ chính mình nên mới đánh nhau với Tần Minh, trong lòng cô rất xúc động, cũng rất thích cảm giác được người khác trân trọng này.
Sau khi bà nội qua đời từ một năm trước, trái tim cô chưa từng xúc động lần nào nữa.
Thậm chí thỉnh thoảng, khi thấy ba mẹ ruột và em gái về quê, cô còn hơi mâu thuẫn.
Nhưng hiện tại, cô gặp được Lục Hải Từ, cậu bé ngây thơ hồn nhiên, hiền lành thiện lương, cách cậu bé bảo vệ cô cực kỳ trực tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khinh Khinh cảm thấy, có lẽ, cô xuyên sách, chính là vì để gặp được đứa nhỏ này.
“Được được, đừng khóc, hôm nay mẹ không mua được thịt, tuy rằng không thể làm bánh bao thịt, nhưng mẹ có mua đậu hủ, chúng ta về làm đậu hủ bánh rán được không?”
Kỳ thật, làm bánh bao đậu hủ ăn cũng ngon, so với bánh bao thịt, Lâm Khinh Khinh càng thích ăn bánh bao đậu hủ, đặc biệt là Thặng châu đậu hủ canh bao đời sau, đó là món cô thích nhất.
Chẳng qua để bột mì lên men cần một thời gian, hiện tại làm bánh bao đã không kịp rồi.
Lục Hải Từ đang gào khóc, nghe được mẹ nói, cậu bé như là vòi nước bất ngờ bị tắt, cậu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Khinh Khinh: “Làm bánh bao ăn?”
“Đúng vậy, không phải con nói thích kẹo sữa và bánh bao thịt nhất sao? Kẹo sữa thì mẹ mua về rồi, nhưng một ngày chỉ được ăn hai viên thôi, ăn nhiều sẽ sâu răng, sâu răng rồi sẽ không phải bé nam tử hán nha."
"Còn bánh bao thịt thì, tuy rằng hôm nay không mua được thịt, nhưng ngày mai mẹ sẽ đi chợ thức ăn mua thịt, ngày mai không mua được thì ngày mốt lại đi, nhất định sẽ cho Tiểu Hải Từ nhà chúng ta ăn bánh bao thịt.”
Lâm Khinh Khinh đứng dậy, đỡ Lục Hải Từ lên, “Hiện tại chúng ta đi thu dọn cặp sách của con, đến trạm y tế xem vết thương trên mặt con trước đã.”
Lục Hải Từ ngây ngẩn cả người, cậu bé ngốc ngốc nhìn Lâm Khinh Khinh. Mẹ nói mua kẹo sữa cho cậu, chờ mua được thịt sẽ làm bánh bao thịt cho cậu bé ăn, việc này có nghĩa là mẹ không chê bé, đúng chứ?
Cậu bé đánh Tần Minh, cho mẹ thêm phiền toái, mẹ không ghét cậu à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro