Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 46
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
“Sao thế?” Thấy cậu bé phát ngốc tại chỗ, Lâm Khinh Khinh dùng tay áo mình lau khô vệt nước mắt trên mặt cậu, trong lòng còn nghĩ, phải chuẩn bị mấy cái khăn tay cho cậu bé.
“Mẹ ơi…… Mẹ không tức giận ạ?” Lục Hải Từ ngốc ngốc hỏi.
Lâm Khinh Khinh cười hỏi: “Tại sao mẹ lại tức giận?”
“Bởi vì…… Bởi vì con đánh Tần Minh, con đánh nhau, không phải bé ngoan.” Lục Hải Từ nói, “Con nghe mẹ các bạn khác từng nói, bọn họ thích những em bé ngoan ngoãn.”
Lâm Khinh Khinh nói: “Mẹ chỉ thích em bé như Lục Hải Từ thôi, bởi vì bảo vệ mẹ nên con mới đánh nhau với người khác, chứng tỏ con là một bé hiếu thuận, bé hiếu thuận cũng là bé ngoan nha, cho nên mẹ rất thích con.”
Nghe mẹ nói rất thích mình, đôi mắt Lục Hải Từ ngay tức khắc sáng bừng lên, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên, vốn là bé con héo héo, lúc này cả người như phát sáng, giống hệt mặt trời nhỏ rạng rỡ.
“Thật…… Thật ạ? Mẹ thích con?”
Lâm Khinh Khinh: “Đương nhiên là thật rồi, nào, đi lấy cặp sách nhỏ của con, chúng ta về nhà.”
“Dạ.” Lục Hải Từ lớn tiếng đáp.
Cậu bé sửa sang lại đồ của mình, sau đó cõng cặp sách nhỏ, nắm tay Lâm Khinh Khinh đi ra khỏi phòng học.
Quý Dương nhìn, vội vàng cõng cặp sách nhỏ của mình đuổi theo: “Lục Hải Từ, cậu muốn tan học à?”
“Ừm, mẹ mình dẫn mình tới trạm y tế xem vết thương trên mặt mình, sau đó về nhà làm đậu hủ bánh bột ngô cho mình ăn.” Trong giọng nói Lục Hải Từ hơi hơi khoe khoang.
“Mình về chung với cậu.” Quý Dương chơi thân với Lục Hải Từ nhất, thấy Lục Hải Từ sắp về nhà, cậu nhóc cũng muốn đi theo.
“Không được nha.” Lâm Khinh Khinh nói, “Mấy đứa vẫn chưa tới giờ tan học, không thể về nhà, trừ phi là mẹ cháu tới đón.”
Lỡ như Quý Dương đi về cùng với bọn họ, có xảy ra chuyện gì, cô cũng không dễ giải thích với cha mẹ Quý Dương, cho nên để cậu nhóc ở lại nhà trẻ là tốt nhất.
Chẳng qua, “Bạn nhỏ Quý Dương, hôm nay cảm ơn cháu đã giúp đỡ Lục Hải Từ, chờ giữa trưa cháu tan học, mời cháu tới nhà chúng ta ăn cơm.”
“Dạ?” Ánh mắt Quý Dương sáng lên, “Mời cháu ăn cơm ạ?”
Lục Hải Từ cũng dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh nói: “Đúng vậy, cháu giúp Lục Hải Từ, cho nên dì mời cháu ăn cơm bày tỏ lời cảm ơn. Cũng hy vọng sau này cháu sẽ tiếp tục chơi cùng Lục Hải Từ.”
Quý Dương là nam chính, Lục Hải Từ thân thiết với cậu ấy, không phải chuyện xấu.
Đương nhiên, ý cô không phải muốn Lục Hải Từ nịnh bợ Quý Dương, mà là bọn họ vốn dĩ chính là bạn tốt, cho nên mới hy vọng bọn họ tiếp tục chơi cùng nhau.
Nếu bọn họ không phải bạn tốt, cho dù Quý Dương là nam chính, Lâm Khinh Khinh cũng sẽ không để Lục Hải Từ chơi với cậu ấy.
Trẻ con kết bạn, đương nhiên phải dựa theo sở thích của tụi nhỏ.
“Dạ, vậy giữa trưa tan học cháu tới tìm Lục Hải Từ chơi.” Quý Dương nghe được Lâm Khinh Khinh muốn mời mình ăn cơm, trong lòng rất kích động, cảm giác mình được đối đãi trịnh trọng hệt như người lớn.
“Sao thế?” Thấy cậu bé phát ngốc tại chỗ, Lâm Khinh Khinh dùng tay áo mình lau khô vệt nước mắt trên mặt cậu, trong lòng còn nghĩ, phải chuẩn bị mấy cái khăn tay cho cậu bé.
“Mẹ ơi…… Mẹ không tức giận ạ?” Lục Hải Từ ngốc ngốc hỏi.
Lâm Khinh Khinh cười hỏi: “Tại sao mẹ lại tức giận?”
“Bởi vì…… Bởi vì con đánh Tần Minh, con đánh nhau, không phải bé ngoan.” Lục Hải Từ nói, “Con nghe mẹ các bạn khác từng nói, bọn họ thích những em bé ngoan ngoãn.”
Lâm Khinh Khinh nói: “Mẹ chỉ thích em bé như Lục Hải Từ thôi, bởi vì bảo vệ mẹ nên con mới đánh nhau với người khác, chứng tỏ con là một bé hiếu thuận, bé hiếu thuận cũng là bé ngoan nha, cho nên mẹ rất thích con.”
Nghe mẹ nói rất thích mình, đôi mắt Lục Hải Từ ngay tức khắc sáng bừng lên, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên, vốn là bé con héo héo, lúc này cả người như phát sáng, giống hệt mặt trời nhỏ rạng rỡ.
“Thật…… Thật ạ? Mẹ thích con?”
Lâm Khinh Khinh: “Đương nhiên là thật rồi, nào, đi lấy cặp sách nhỏ của con, chúng ta về nhà.”
“Dạ.” Lục Hải Từ lớn tiếng đáp.
Cậu bé sửa sang lại đồ của mình, sau đó cõng cặp sách nhỏ, nắm tay Lâm Khinh Khinh đi ra khỏi phòng học.
Quý Dương nhìn, vội vàng cõng cặp sách nhỏ của mình đuổi theo: “Lục Hải Từ, cậu muốn tan học à?”
“Ừm, mẹ mình dẫn mình tới trạm y tế xem vết thương trên mặt mình, sau đó về nhà làm đậu hủ bánh bột ngô cho mình ăn.” Trong giọng nói Lục Hải Từ hơi hơi khoe khoang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mình về chung với cậu.” Quý Dương chơi thân với Lục Hải Từ nhất, thấy Lục Hải Từ sắp về nhà, cậu nhóc cũng muốn đi theo.
“Không được nha.” Lâm Khinh Khinh nói, “Mấy đứa vẫn chưa tới giờ tan học, không thể về nhà, trừ phi là mẹ cháu tới đón.”
Lỡ như Quý Dương đi về cùng với bọn họ, có xảy ra chuyện gì, cô cũng không dễ giải thích với cha mẹ Quý Dương, cho nên để cậu nhóc ở lại nhà trẻ là tốt nhất.
Chẳng qua, “Bạn nhỏ Quý Dương, hôm nay cảm ơn cháu đã giúp đỡ Lục Hải Từ, chờ giữa trưa cháu tan học, mời cháu tới nhà chúng ta ăn cơm.”
“Dạ?” Ánh mắt Quý Dương sáng lên, “Mời cháu ăn cơm ạ?”
Lục Hải Từ cũng dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh nói: “Đúng vậy, cháu giúp Lục Hải Từ, cho nên dì mời cháu ăn cơm bày tỏ lời cảm ơn. Cũng hy vọng sau này cháu sẽ tiếp tục chơi cùng Lục Hải Từ.”
Quý Dương là nam chính, Lục Hải Từ thân thiết với cậu ấy, không phải chuyện xấu.
Đương nhiên, ý cô không phải muốn Lục Hải Từ nịnh bợ Quý Dương, mà là bọn họ vốn dĩ chính là bạn tốt, cho nên mới hy vọng bọn họ tiếp tục chơi cùng nhau.
Nếu bọn họ không phải bạn tốt, cho dù Quý Dương là nam chính, Lâm Khinh Khinh cũng sẽ không để Lục Hải Từ chơi với cậu ấy.
Trẻ con kết bạn, đương nhiên phải dựa theo sở thích của tụi nhỏ.
“Dạ, vậy giữa trưa tan học cháu tới tìm Lục Hải Từ chơi.” Quý Dương nghe được Lâm Khinh Khinh muốn mời mình ăn cơm, trong lòng rất kích động, cảm giác mình được đối đãi trịnh trọng hệt như người lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro