Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 47
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Trẻ con đều thích mình được đối đãi như vậy, chứ không phải bị xem là trẻ con.
“Vậy dì và Lục Hải Từ sẽ ở nhà chờ cháu.” Lâm Khinh Khinh vẫy vẫy tay với cậu ấy, “Hẹn gặp lại bạn nhỏ Quý Dương.”
“Quý Dương, hẹn gặp lại nha.” Lục Hải Từ cũng học mẹ vẫy vẫy tay với đồng bọn nhỏ.
Quý Dương thấy thế, nhịn không được cũng học bọn họ vẫy vẫy tay: “Hẹn gặp lại.”
Quý Dương vừa phất tay, vừa nhìn đồng bọn nhỏ rời đi cùng mẹ cậu bé, cậu ấy cũng cười ngây ngô.
Tuy rằng cậu ấy nhỏ tuổi không hiểu lắm, nhưng cậu ấy đặc biệt vui vẻ.
Trước kia cậu ấy và Lục Hải Từ đều là đứa trẻ không có mẹ, sau đó cậu ấy có mẹ, hiện tại Lục Hải Từ cũng có mẹ, như vậy thật tốt.
Lâm Khinh Khinh dẫn Lục Hải Từ đi vào trạm y tế: “Chào bác sĩ.”
Trong trạm y tế có hai bác sĩ nam.
Trạm y tế của bộ đội không lớn lắm, nhưng đều có thể giải quyết các yêu cầu y tế khẩn cấp, bởi vì bác sĩ trong trạm y tế tùy thời sẽ đi theo ra chiến trường, cho nên bác sĩ nam ở nơi này sẽ nhiều hơn.
Hoặc là, nhân viên y tế nam nhiều hơn.
“Chào đồng chí.” Một nam nhân viên y tế trong đó đứng dậy, “Đồng chí có chuyện gì à?”
Lâm Khinh Khinh đẩy Lục Hải Từ đến trước mặt anh ấy: “Là thế này, trên mặt con trai tôi bị cào rách da, tôi muốn bôi chút nước thuốc cho thằng bé.”
Con trai tôi? Lục Hải Từ nghe cô nói như vậy, đôi mắt đột nhiên mở to.
Nam nhân viên y tế nhìn thoáng qua vết thương trên mặt Lục Hải Từ, rất là cạn lời.
“Đồng chí, vết thương trên mặt con trai cô không sao cả, đừng quá để ý, chỉ cần lúc rửa mặt đừng để nước xà phòng dính vào vết thương là được, nếu để nước xà phòng dính vào vết thương sẽ hơi đau, chuyện khác không cần phải để ý.”
Chỉ là trên mặt bị rách một ít da mà thôi, còn tưởng rằng thế nào.
Chẳng qua, sáng nay trẻ con tới trạm y tế đặc biệt nhiều, chẳng lẽ là mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ đánh nhau?
Lâm Khinh Khinh đương nhiên biết vết thương này không có gì đáng ngại.
Đừng nói người thời đại này nuôi thả, ngay cả một vài gia đình đời sau nuôi con cháu nhà mình như ông trời con, cũng biết vết thương này không có gì ghê gớm.
Chẳng qua, Lâm Khinh Khinh tự có dụng ý của cô.
Cô nói: “Đồng chí, anh vẫn là bôi ít nước thuốc cho thằng bé đi, cứ bôi thuốc đỏ lên chỗ này này, trên mặt bôi thuốc đỏ tương đối bắt mắt, khi thằng bé rửa mặt cũng sẽ chú ý chút, sẽ không đụng tới vết thương.”
Lâm Khinh Khinh có ký ức của nguyên chủ, biết thời đại này có thuốc đỏ, ông nội nguyên chủ là thầy lang, trong nhà nguyên chủ cũng có thuốc đỏ.
Nam nhân viên y tế: “……”
Anh ấy biết rất nhiều nữ đồng chí quán sẽ đại kinh tiểu quái, không còn cách nào khác, anh ấy cũng không muốn cãi cọ với nữ đồng chí, đành phải lấy ra thuốc đỏ chấm một chút, bôi lên vết thương của cậu bé.
Nói nữa, trẻ con không biết nặng nhẹ, nữ đồng chí này nói cũng có lý.
Thuốc đỏ bôi lên khuôn mặt nhỏ của Lục Hải Từ, một đường hồng hồng đặc biệt bắt mắt.
Trẻ con đều thích mình được đối đãi như vậy, chứ không phải bị xem là trẻ con.
“Vậy dì và Lục Hải Từ sẽ ở nhà chờ cháu.” Lâm Khinh Khinh vẫy vẫy tay với cậu ấy, “Hẹn gặp lại bạn nhỏ Quý Dương.”
“Quý Dương, hẹn gặp lại nha.” Lục Hải Từ cũng học mẹ vẫy vẫy tay với đồng bọn nhỏ.
Quý Dương thấy thế, nhịn không được cũng học bọn họ vẫy vẫy tay: “Hẹn gặp lại.”
Quý Dương vừa phất tay, vừa nhìn đồng bọn nhỏ rời đi cùng mẹ cậu bé, cậu ấy cũng cười ngây ngô.
Tuy rằng cậu ấy nhỏ tuổi không hiểu lắm, nhưng cậu ấy đặc biệt vui vẻ.
Trước kia cậu ấy và Lục Hải Từ đều là đứa trẻ không có mẹ, sau đó cậu ấy có mẹ, hiện tại Lục Hải Từ cũng có mẹ, như vậy thật tốt.
Lâm Khinh Khinh dẫn Lục Hải Từ đi vào trạm y tế: “Chào bác sĩ.”
Trong trạm y tế có hai bác sĩ nam.
Trạm y tế của bộ đội không lớn lắm, nhưng đều có thể giải quyết các yêu cầu y tế khẩn cấp, bởi vì bác sĩ trong trạm y tế tùy thời sẽ đi theo ra chiến trường, cho nên bác sĩ nam ở nơi này sẽ nhiều hơn.
Hoặc là, nhân viên y tế nam nhiều hơn.
“Chào đồng chí.” Một nam nhân viên y tế trong đó đứng dậy, “Đồng chí có chuyện gì à?”
Lâm Khinh Khinh đẩy Lục Hải Từ đến trước mặt anh ấy: “Là thế này, trên mặt con trai tôi bị cào rách da, tôi muốn bôi chút nước thuốc cho thằng bé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con trai tôi? Lục Hải Từ nghe cô nói như vậy, đôi mắt đột nhiên mở to.
Nam nhân viên y tế nhìn thoáng qua vết thương trên mặt Lục Hải Từ, rất là cạn lời.
“Đồng chí, vết thương trên mặt con trai cô không sao cả, đừng quá để ý, chỉ cần lúc rửa mặt đừng để nước xà phòng dính vào vết thương là được, nếu để nước xà phòng dính vào vết thương sẽ hơi đau, chuyện khác không cần phải để ý.”
Chỉ là trên mặt bị rách một ít da mà thôi, còn tưởng rằng thế nào.
Chẳng qua, sáng nay trẻ con tới trạm y tế đặc biệt nhiều, chẳng lẽ là mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ đánh nhau?
Lâm Khinh Khinh đương nhiên biết vết thương này không có gì đáng ngại.
Đừng nói người thời đại này nuôi thả, ngay cả một vài gia đình đời sau nuôi con cháu nhà mình như ông trời con, cũng biết vết thương này không có gì ghê gớm.
Chẳng qua, Lâm Khinh Khinh tự có dụng ý của cô.
Cô nói: “Đồng chí, anh vẫn là bôi ít nước thuốc cho thằng bé đi, cứ bôi thuốc đỏ lên chỗ này này, trên mặt bôi thuốc đỏ tương đối bắt mắt, khi thằng bé rửa mặt cũng sẽ chú ý chút, sẽ không đụng tới vết thương.”
Lâm Khinh Khinh có ký ức của nguyên chủ, biết thời đại này có thuốc đỏ, ông nội nguyên chủ là thầy lang, trong nhà nguyên chủ cũng có thuốc đỏ.
Nam nhân viên y tế: “……”
Anh ấy biết rất nhiều nữ đồng chí quán sẽ đại kinh tiểu quái, không còn cách nào khác, anh ấy cũng không muốn cãi cọ với nữ đồng chí, đành phải lấy ra thuốc đỏ chấm một chút, bôi lên vết thương của cậu bé.
Nói nữa, trẻ con không biết nặng nhẹ, nữ đồng chí này nói cũng có lý.
Thuốc đỏ bôi lên khuôn mặt nhỏ của Lục Hải Từ, một đường hồng hồng đặc biệt bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro