Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 4
Túc Dạ Sanh Ca
2024-08-18 22:14:32
Cũng may ánh sáng tai hoạ vòng quanh bọn họ có màu rất đậm, nhưng vẫn chưa chân chính ngưng tụ thành hình, biểu thị chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển, phải xem hai người kia có thể nắm giữ được cơ hội này không.
Chẳng qua Lạc Văn Thư không có tùy tiện mở miệng ngăn vợ chồng này lại, mặc kệ ở thế giới nào, người tốt đều không dễ làm, nhiều lúc, sẽ bị xem thành tên lừa gạt có dụng ý khác, rước lấy một trận mắng chửi.
Nhất định phải đợi thời cơ thích hợp, cô mới có thể ra tay được.
Ngoài cửa là một con đường nhựa, hai bên là nhà dân, cao thấp lộn xộn.
Đây là một khu ổn định, gần núi gần sông, hoàn cảnh rất tốt.
Lạc Văn Thư ra cửa quẹo trái, dọc theo đường đi từ từ đi về phía trước, dần dần nghe được âm thanh truyền từ chỗ xa.
Tiếng cười của con nít, tiếng người lớn trò chuyện với nhau.
Bên khoài khu dân cư này rất náo nhiệt, Lạc Văn Thư đứng ở ngã tư đường, dõi mắt nhìn lại, từng bảng hiệu của các cửa hàng đập vào mắt, các loại ánh đèn chiếu rọi lẫn nhau.
Đường xe chạy ở đối diện, một đám người đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ.
Một bóng người gầy teo nho nhỏ, xen lẫn ở chính giữa, là con trai tiện nghi Lạc Tinh Dữ đi ra ngoài mua cơm của Lạc Văn Thư.
Trên tay cậu là đồ ăn từ quán ăn, nhìn về phía đường xe chạy bên này, lập tức phát hiện ra bóng người Lạc Văn Thư.
Hình như cậu bé có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, dành ra một tay vẫy về phía bên này.
Lạc Văn Thư gật đầu nhẹ một cái.
Lúc này đèn đỏ đang đếm ngược còn bốn mươi bảy giây.
Lạc Văn Thư cảm ứng được khí tức nào đó, nhìn về phía bên phải ở phía trước.
Chỉ thấy một chiếc xe SUV màu trắng nhanh chóng chạy về hướng kia, không có dấu hiệu muốn thắng xe, bánh xe cán qua chỗ dành cho người đi bộ, chạy thẳng về phía dòng xe cộ đang qua lại.
Mắt thấy sắp đụng phải xe bán tải nhỏ chở không ít hàng hóa, lúc đang ngàn cây treo sợi tóc, tài xế xe bán tải nhanh chóng đánh tay lái, nguy hiểm tránh được một cuộc va chạm, sau khi xe vòng một vòng, thì dừng bên lề.
Mà chiếc xe SUV màu trắng kia thì trực tiếp đụng vào hàng cây bên đường.
"Ầm---" Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, trong nháy mắt tiếng ồn ào náo nhiệt của đám người chờ đèn đỏ dừng lại.
Cây bên đường thô chắc, một người trưởng thành miễn cưỡng có thể ôm hết được, dưới va chạm kịch liệt, cũng chỉ lắc lư mấy cái, có một ít lá cây bay xuống.
Nhưng chiếc xe SUV màu trắng kia lại vô cùng thảm thiết, gần như đầu xe đều bị đụng lõm xuống, cửa xe bị biến hình nghiêm trọng, kín chắn gió vỡ vụn, túi an toàn bắn ra ngoài, chặn mất tầm mắt, cũng không biết người bên trong như thế nào.
Vốn dĩ tài xe bán tải tức giận đi xuống, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi, thấy tình huống này thì dừng bước lại, lời mắng chửi cũng không thốt nên lời.
"A a ----"
Người xung quanh cũng dần phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, từng tiếng hoảng sợ thay nhau vang lên.
Chẳng qua Lạc Văn Thư không có tùy tiện mở miệng ngăn vợ chồng này lại, mặc kệ ở thế giới nào, người tốt đều không dễ làm, nhiều lúc, sẽ bị xem thành tên lừa gạt có dụng ý khác, rước lấy một trận mắng chửi.
Nhất định phải đợi thời cơ thích hợp, cô mới có thể ra tay được.
Ngoài cửa là một con đường nhựa, hai bên là nhà dân, cao thấp lộn xộn.
Đây là một khu ổn định, gần núi gần sông, hoàn cảnh rất tốt.
Lạc Văn Thư ra cửa quẹo trái, dọc theo đường đi từ từ đi về phía trước, dần dần nghe được âm thanh truyền từ chỗ xa.
Tiếng cười của con nít, tiếng người lớn trò chuyện với nhau.
Bên khoài khu dân cư này rất náo nhiệt, Lạc Văn Thư đứng ở ngã tư đường, dõi mắt nhìn lại, từng bảng hiệu của các cửa hàng đập vào mắt, các loại ánh đèn chiếu rọi lẫn nhau.
Đường xe chạy ở đối diện, một đám người đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ.
Một bóng người gầy teo nho nhỏ, xen lẫn ở chính giữa, là con trai tiện nghi Lạc Tinh Dữ đi ra ngoài mua cơm của Lạc Văn Thư.
Trên tay cậu là đồ ăn từ quán ăn, nhìn về phía đường xe chạy bên này, lập tức phát hiện ra bóng người Lạc Văn Thư.
Hình như cậu bé có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, dành ra một tay vẫy về phía bên này.
Lạc Văn Thư gật đầu nhẹ một cái.
Lúc này đèn đỏ đang đếm ngược còn bốn mươi bảy giây.
Lạc Văn Thư cảm ứng được khí tức nào đó, nhìn về phía bên phải ở phía trước.
Chỉ thấy một chiếc xe SUV màu trắng nhanh chóng chạy về hướng kia, không có dấu hiệu muốn thắng xe, bánh xe cán qua chỗ dành cho người đi bộ, chạy thẳng về phía dòng xe cộ đang qua lại.
Mắt thấy sắp đụng phải xe bán tải nhỏ chở không ít hàng hóa, lúc đang ngàn cây treo sợi tóc, tài xế xe bán tải nhanh chóng đánh tay lái, nguy hiểm tránh được một cuộc va chạm, sau khi xe vòng một vòng, thì dừng bên lề.
Mà chiếc xe SUV màu trắng kia thì trực tiếp đụng vào hàng cây bên đường.
"Ầm---" Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, trong nháy mắt tiếng ồn ào náo nhiệt của đám người chờ đèn đỏ dừng lại.
Cây bên đường thô chắc, một người trưởng thành miễn cưỡng có thể ôm hết được, dưới va chạm kịch liệt, cũng chỉ lắc lư mấy cái, có một ít lá cây bay xuống.
Nhưng chiếc xe SUV màu trắng kia lại vô cùng thảm thiết, gần như đầu xe đều bị đụng lõm xuống, cửa xe bị biến hình nghiêm trọng, kín chắn gió vỡ vụn, túi an toàn bắn ra ngoài, chặn mất tầm mắt, cũng không biết người bên trong như thế nào.
Vốn dĩ tài xe bán tải tức giận đi xuống, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi, thấy tình huống này thì dừng bước lại, lời mắng chửi cũng không thốt nên lời.
"A a ----"
Người xung quanh cũng dần phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, từng tiếng hoảng sợ thay nhau vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro