Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 5
Túc Dạ Sanh Ca
2024-08-18 22:14:32
Vốn dĩ ngã tư đường có trật tự lúc này rơi vào một mảnh hoảng loạn.
Lạc Văn Thư thu hồi tầm mắt rất nhanh, nhìn về phía đường xe chạy ở đối diện, vốn dĩ đám người đang chờ đèn đỏ, lúc này xuất hiện hiện tượng chen lấn nhau, mà Lạc Tinh Dữ đứng ở trước nhất, thân thể nhỏ bé, dù chỉ là một chút lực, cũng có thể đẩy cậu bé tới đường xe đang chạy.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi..." Hình như cậy bé còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nhưng tình hình trước mắt làm cho cậu cảm thấy lo lắng, ánh mắt có chút bối rối luống cuống, nhìn về phía bóng người vô cùng quen thuốc trong đám người đối diện.
Mặc dù chiếc xe SUV không có đụng những chiếc xe khác, nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng đối với giao thông ở ngã tư đường.
Đường xe trước mặt Lạc Văn Thư, xe cộ bắt đầu kẹt cứng.
Đèn đỏ còn mười giây thì thay đổi, cô cũng không đợi thêm, xuyên qua dòng xe cộ bị kẹt, nhanh chóng đi về phía đối diện.
"Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?'
"Phía sau có thể đừng đẩy hay không?'
"Má nó, ai đẩy ông đây thế? Mày lại đẩy nữa thử xem.”
Tiếng oán trách tiếng chửi rủa xen lẫn vào nhau, thân thể Lạc Tinh Dữ nho nhỏ, không chịu nổi sức chen đẩy, mất đi thăng bằng, gần như ngã quỵ về phía trước.
Đầu óc của cậu trống rỗng, trơ mắt nhìn mặt đất ngày càng gần.
Nhưng trước khi thân thể của cậu hoàn toàn tiếp xúc với mặt đất, một đôi tay mảnh khảnh đỡ lấy cậu, hóa giải tình cảnh sắp ngã xuống trước mắt.
Lạc Tinh Dữ ngây ngô sững sốt ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc, cậu mặc cho đối phương kéo mình, rời khỏi đám đông hỗn loạn chen lấn, đi đến nơi tương đối trống trải.
Không biết qua bao lâu, Lạc Tinh Dữ hồi phục tinh thần.
Lạc Văn Thư đứng ở bên cạnh cậu, trong tay xách túi đồ ăn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Lạc Văn Thư theo bản năng nhìn theo tầm mắt của mẹ.
Đó là chỗ xảy ra tai nạn xe cộ, bên ngoài bị một đám người chằng chịt vây quanh, nước chảy không lọt.
"... Mẹ, bên kia..." Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng hỏi, giọng điệu có chút do dự.
Lạc Văn Thư bình thản nói, "Mất rồi."
Lạc Tinh Dữ có chút không hiểu là ý gì.
“Người trong xe mất rồi." Lạc Văn Thư giải thích một câu.
Lại nói, cách một khoảng cách xa như vậy, còn có bức tường người tầng tầng lớp lớp, người bình thường hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên kia, cũng không thể nào biết tình huống cụ thể của tài xế được.
Chẳng qua Lạc Tinh Dữ không hỏi, Lạc Văn Thư cũng không rảnh rỗi giải thích chuyện này.
Lúc cô nói chuyện, cũng không nhìn Lạc Tinh Dữ, vẫn nhìn về phía xa kia.
Đám ngươi vây quanh hiện trường tai nạn xe cộ, trong ba tầng ngoài ba tầng, nhưng lại ăn ý không đi đến gần, lấy chiếc xe làm trung tâm, để lại một vùng trống xung quanh.
Một bóng người thon dài yên tĩnh đứng đó, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục màu đen.
Xung quanh có rất nhiều người, đều là tiếng ồn ào, một mảnh huyên náo, nhưng hình như không có người nào để ý đến anh ta.
Đại khái là Lạc Văn Thư nhìn quá lâu, đối phương phát hiện, chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại.
Tầm mắt hai người xuyên qua dòng xe bị kẹt cũng đám người rộn rã nhìn thấy nhau.
Một giây, hai giây, ba giây...
Lạc Văn Thư thu hồi tầm mắt rất nhanh, nhìn về phía đường xe chạy ở đối diện, vốn dĩ đám người đang chờ đèn đỏ, lúc này xuất hiện hiện tượng chen lấn nhau, mà Lạc Tinh Dữ đứng ở trước nhất, thân thể nhỏ bé, dù chỉ là một chút lực, cũng có thể đẩy cậu bé tới đường xe đang chạy.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi..." Hình như cậy bé còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nhưng tình hình trước mắt làm cho cậu cảm thấy lo lắng, ánh mắt có chút bối rối luống cuống, nhìn về phía bóng người vô cùng quen thuốc trong đám người đối diện.
Mặc dù chiếc xe SUV không có đụng những chiếc xe khác, nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng đối với giao thông ở ngã tư đường.
Đường xe trước mặt Lạc Văn Thư, xe cộ bắt đầu kẹt cứng.
Đèn đỏ còn mười giây thì thay đổi, cô cũng không đợi thêm, xuyên qua dòng xe cộ bị kẹt, nhanh chóng đi về phía đối diện.
"Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?'
"Phía sau có thể đừng đẩy hay không?'
"Má nó, ai đẩy ông đây thế? Mày lại đẩy nữa thử xem.”
Tiếng oán trách tiếng chửi rủa xen lẫn vào nhau, thân thể Lạc Tinh Dữ nho nhỏ, không chịu nổi sức chen đẩy, mất đi thăng bằng, gần như ngã quỵ về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu óc của cậu trống rỗng, trơ mắt nhìn mặt đất ngày càng gần.
Nhưng trước khi thân thể của cậu hoàn toàn tiếp xúc với mặt đất, một đôi tay mảnh khảnh đỡ lấy cậu, hóa giải tình cảnh sắp ngã xuống trước mắt.
Lạc Tinh Dữ ngây ngô sững sốt ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc, cậu mặc cho đối phương kéo mình, rời khỏi đám đông hỗn loạn chen lấn, đi đến nơi tương đối trống trải.
Không biết qua bao lâu, Lạc Tinh Dữ hồi phục tinh thần.
Lạc Văn Thư đứng ở bên cạnh cậu, trong tay xách túi đồ ăn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Lạc Văn Thư theo bản năng nhìn theo tầm mắt của mẹ.
Đó là chỗ xảy ra tai nạn xe cộ, bên ngoài bị một đám người chằng chịt vây quanh, nước chảy không lọt.
"... Mẹ, bên kia..." Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng hỏi, giọng điệu có chút do dự.
Lạc Văn Thư bình thản nói, "Mất rồi."
Lạc Tinh Dữ có chút không hiểu là ý gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người trong xe mất rồi." Lạc Văn Thư giải thích một câu.
Lại nói, cách một khoảng cách xa như vậy, còn có bức tường người tầng tầng lớp lớp, người bình thường hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên kia, cũng không thể nào biết tình huống cụ thể của tài xế được.
Chẳng qua Lạc Tinh Dữ không hỏi, Lạc Văn Thư cũng không rảnh rỗi giải thích chuyện này.
Lúc cô nói chuyện, cũng không nhìn Lạc Tinh Dữ, vẫn nhìn về phía xa kia.
Đám ngươi vây quanh hiện trường tai nạn xe cộ, trong ba tầng ngoài ba tầng, nhưng lại ăn ý không đi đến gần, lấy chiếc xe làm trung tâm, để lại một vùng trống xung quanh.
Một bóng người thon dài yên tĩnh đứng đó, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục màu đen.
Xung quanh có rất nhiều người, đều là tiếng ồn ào, một mảnh huyên náo, nhưng hình như không có người nào để ý đến anh ta.
Đại khái là Lạc Văn Thư nhìn quá lâu, đối phương phát hiện, chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại.
Tầm mắt hai người xuyên qua dòng xe bị kẹt cũng đám người rộn rã nhìn thấy nhau.
Một giây, hai giây, ba giây...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro