Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 47
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Hơn nữa cô cũng chỉ vì bản thân thôi, hiện tại tiền nhà mình đã bị Từ Thúy Hoa lấy đi mất, lương thực cũng sẽ đưa hết tới nhà họ Trần, bên này ngoài phòng ở ra thì chẳng còn gì hết, đúng là nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng như thế này thì an toàn hơn không ít đâu.
“Gì cơ!!! Hai trăm!!!” Trần đại nương kinh ngạc trợn to mắt, thằng năm nhà bà mỗi tháng đều gửi tiền lương về, nhưng bà cũng chỉ gom được 300 đồng! Từ Thúy Hoa vậy mà dám lấy đi 200 đồng???
Nghĩ lại thì cũng có khả năng.
Trước đây, ông ngoại của Khương Điềm Điềm làm cán bộ trong phòng thu chi trên huyện, hơn nữa, tay nghề thêu thùa của bà ngoại và người mẹ đã mất của con bé cũng không tồi. Mặc dù về sau người trong nhà đều mắc bệnh, cuộc sống khá giả ngày càng lụi tàn, nhưng chẳng phải là thuyền hỏng thì vẫn còn ba lạng đinh hay sao? Nói rằng trong nhà vẫn còn chút tiền, cũng không khiến người khác quá bất ngờ.
Trần đại nương: “Cái đồ vô lương tâm, vô đạo đức kia! Thế mà bà ta còn không thấy ngại! Cầm đi nhiều tiền như vậy mà còn muốn được tuyên dương! Bác nhất định phải vạch trần bộ mặt xảo trá này ra mới được.”
Thấy Trần đại nương nói vậy, Khương Diềm Điềm liền ra sức dỗ dành bà, khuyên bà chớ nóng giận!
“Ngoài mặt thì ra vẻ là không bắt nạt con chồng, nhưng sau lưng lại cuỗm hết tiền đi. Hừ… đúng là giả vờ giả vịt!”
Trần đại nương vô cùng phẫn nộ, không phải vì muốn chiếm lợi của Khương Điềm Điềm, mà bà cảm thấy con bé thật sự đã bị mẹ kế lừa. Mấy bà thím ở nông thôn ấy mà, một khi đã mở miệng chửi người thì vô cùng khó nghe, bà mắng một hồi lâu, cuối cùng nói: “Không được, chuyện này bác phải nói cho tất cả mọi người trong thôn đều biết, không thể để bà ta cầm tiền đi mà còn giả danh người tốt được.”
Vừa dứt lời, Trần đại nương không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy xách theo túi lương thực đi mất.
Bà phải đi tìm mấy chị em của mình trò truyện mới được.
Trần đại nương đi rồi, Khương Điềm Điềm khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Thật ra em vẫn luôn cảm thấy, ắt hẳn ba mình sẽ có chuẩn bị gì đó. Nhưng em đã đào sâu gần ba thước rồi mà chưa tìm được gì cả.”
Lời này không phải là giả.
Khương Điềm Điềm thật sự đã suy nghĩ như vậy. Dựa vào 1000 đồng mà ba gửi tiết kiệm trên huyện cho mình, cũng đã đủ để thấy rằng không phải ông ấy không có chuẩn bị. Nhưng rõ ràng là có chuẩn bị, tại sao lại không dự trữ lương thực. Suy cho cùng, đôi khi có tiền cũng chẳng mua được lương thực. Cho nên Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Trần Thanh Phong ngồi bên cạnh Khương Điềm Điềm, hỏi: “Em nghĩ rằng có thể ba đã chuẩn bị lương thực cho mình à?”
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, ba em không phải kiểu người không có sự chuẩn bị cho tương lai đâu.”
Trần Thanh Phong: “Em tìm hết cả nhà rồi chứ?”
Khương Điềm Điềm gật đầu: “Đã tìm hết mà không có.”
Cô rũ đầu nói: “Nếu tìm được thì em đã không phải ăn khoai lang nướng qua ngày như thế. Em cảm thấy cả người mình đều là khoai lang.”
Trần Thanh Phong nở nụ cười, xoa xoa mái tóc xoăn của Khương Điềm Điềm. Hắn thật sự rất thích dáng vẻ đáng yêu như thú cưng lông xù này của cô.
Hắn động viên: “Không sao, trước tiên em cứ sang nhà anh ăn cơm đi. Còn những chuyện khác thì chúng ta từ từ nói, nhỡ đâu một lúc nào đó không chú ý bỗng nhiên lại tìm được.”
Khương Điềm Điềm than một tiếng nặng nề, cô lập tức nghiêng đầu dựa lên bờ vai Trần Thanh Phong: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Trần Thanh Phong kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói: “Cho dù ba không để lại cái gì, thì em vẫn còn có anh mà. Chẳng lẽ em không tin anh?”
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: “Không tin!”
Cô nói một cách dứt khoát: “Anh lười biếng như thế, tự kiếm sống còn chả biết có đủ cơm cho mình ăn không.”
Trần Thanh Phong: “…”
Khóe miệng hắn run rẩy một chút, nói: “Em đúng là quá hiểu anh.”
“Nếu không thì sao có thể nói là duyên trời tác thành? Chắc chắn là do hiểu rõ về nhau rồi. Chính anh cũng là tộc người ăn bám, còn muốn dắt em đi gặm cùng à?”
Trần Thanh Phong: “Tộc người ăn bám?”
Chẳng biết vì sao mà hắn cảm thấy sự miêu tả này thật là hợp lý.
Thế nhưng hắn vẫn kiên quyết: “Đó là lúc anh còn độc thân, đợi khi lấy em về làm vợ rồi, anh sẽ không như vậy nữa đâu! Nếu không thì ai nuôi nhóc con Điềm Điềm đáng yêu nhà chúng ta chứ?”
Khương Điềm Điềm cong khóe môi, Trần Thanh Phong không kiềm chế được mà đột nhiên tiến tới gần trán cô, hôn một cái thật nhanh.
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Cô nhìn Trần Thanh Phong không chớp mắt, sắc mặt hắn ửng hồng. Hắn hồi hộp siết chặt vạt áo, vội nói: “Anh thích em.”
Khương Điềm Điềm cũng đỏ mặt, cô cúi thấp đầu, đưa tay gảy gảy cúc áo mình, nhịp tim đập nhanh đầy căng thẳng.
Mối tình đầu của thiếu nam thiếu nữ, chính là thứ tình cảm ngây thơ thuần khiết nhưng lại sến súa buồn nôn như vậy đó.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Thanh Phong mới phản ứng lại, hắn nắm lấy tay cô, nói: “Chúng mình, chúng mình đợi thu hoạch vụ thu xong rồi kết hôn, có được không em?”
Nhưng như thế này thì an toàn hơn không ít đâu.
“Gì cơ!!! Hai trăm!!!” Trần đại nương kinh ngạc trợn to mắt, thằng năm nhà bà mỗi tháng đều gửi tiền lương về, nhưng bà cũng chỉ gom được 300 đồng! Từ Thúy Hoa vậy mà dám lấy đi 200 đồng???
Nghĩ lại thì cũng có khả năng.
Trước đây, ông ngoại của Khương Điềm Điềm làm cán bộ trong phòng thu chi trên huyện, hơn nữa, tay nghề thêu thùa của bà ngoại và người mẹ đã mất của con bé cũng không tồi. Mặc dù về sau người trong nhà đều mắc bệnh, cuộc sống khá giả ngày càng lụi tàn, nhưng chẳng phải là thuyền hỏng thì vẫn còn ba lạng đinh hay sao? Nói rằng trong nhà vẫn còn chút tiền, cũng không khiến người khác quá bất ngờ.
Trần đại nương: “Cái đồ vô lương tâm, vô đạo đức kia! Thế mà bà ta còn không thấy ngại! Cầm đi nhiều tiền như vậy mà còn muốn được tuyên dương! Bác nhất định phải vạch trần bộ mặt xảo trá này ra mới được.”
Thấy Trần đại nương nói vậy, Khương Diềm Điềm liền ra sức dỗ dành bà, khuyên bà chớ nóng giận!
“Ngoài mặt thì ra vẻ là không bắt nạt con chồng, nhưng sau lưng lại cuỗm hết tiền đi. Hừ… đúng là giả vờ giả vịt!”
Trần đại nương vô cùng phẫn nộ, không phải vì muốn chiếm lợi của Khương Điềm Điềm, mà bà cảm thấy con bé thật sự đã bị mẹ kế lừa. Mấy bà thím ở nông thôn ấy mà, một khi đã mở miệng chửi người thì vô cùng khó nghe, bà mắng một hồi lâu, cuối cùng nói: “Không được, chuyện này bác phải nói cho tất cả mọi người trong thôn đều biết, không thể để bà ta cầm tiền đi mà còn giả danh người tốt được.”
Vừa dứt lời, Trần đại nương không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy xách theo túi lương thực đi mất.
Bà phải đi tìm mấy chị em của mình trò truyện mới được.
Trần đại nương đi rồi, Khương Điềm Điềm khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Thật ra em vẫn luôn cảm thấy, ắt hẳn ba mình sẽ có chuẩn bị gì đó. Nhưng em đã đào sâu gần ba thước rồi mà chưa tìm được gì cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này không phải là giả.
Khương Điềm Điềm thật sự đã suy nghĩ như vậy. Dựa vào 1000 đồng mà ba gửi tiết kiệm trên huyện cho mình, cũng đã đủ để thấy rằng không phải ông ấy không có chuẩn bị. Nhưng rõ ràng là có chuẩn bị, tại sao lại không dự trữ lương thực. Suy cho cùng, đôi khi có tiền cũng chẳng mua được lương thực. Cho nên Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Trần Thanh Phong ngồi bên cạnh Khương Điềm Điềm, hỏi: “Em nghĩ rằng có thể ba đã chuẩn bị lương thực cho mình à?”
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, ba em không phải kiểu người không có sự chuẩn bị cho tương lai đâu.”
Trần Thanh Phong: “Em tìm hết cả nhà rồi chứ?”
Khương Điềm Điềm gật đầu: “Đã tìm hết mà không có.”
Cô rũ đầu nói: “Nếu tìm được thì em đã không phải ăn khoai lang nướng qua ngày như thế. Em cảm thấy cả người mình đều là khoai lang.”
Trần Thanh Phong nở nụ cười, xoa xoa mái tóc xoăn của Khương Điềm Điềm. Hắn thật sự rất thích dáng vẻ đáng yêu như thú cưng lông xù này của cô.
Hắn động viên: “Không sao, trước tiên em cứ sang nhà anh ăn cơm đi. Còn những chuyện khác thì chúng ta từ từ nói, nhỡ đâu một lúc nào đó không chú ý bỗng nhiên lại tìm được.”
Khương Điềm Điềm than một tiếng nặng nề, cô lập tức nghiêng đầu dựa lên bờ vai Trần Thanh Phong: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Trần Thanh Phong kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói: “Cho dù ba không để lại cái gì, thì em vẫn còn có anh mà. Chẳng lẽ em không tin anh?”
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: “Không tin!”
Cô nói một cách dứt khoát: “Anh lười biếng như thế, tự kiếm sống còn chả biết có đủ cơm cho mình ăn không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Phong: “…”
Khóe miệng hắn run rẩy một chút, nói: “Em đúng là quá hiểu anh.”
“Nếu không thì sao có thể nói là duyên trời tác thành? Chắc chắn là do hiểu rõ về nhau rồi. Chính anh cũng là tộc người ăn bám, còn muốn dắt em đi gặm cùng à?”
Trần Thanh Phong: “Tộc người ăn bám?”
Chẳng biết vì sao mà hắn cảm thấy sự miêu tả này thật là hợp lý.
Thế nhưng hắn vẫn kiên quyết: “Đó là lúc anh còn độc thân, đợi khi lấy em về làm vợ rồi, anh sẽ không như vậy nữa đâu! Nếu không thì ai nuôi nhóc con Điềm Điềm đáng yêu nhà chúng ta chứ?”
Khương Điềm Điềm cong khóe môi, Trần Thanh Phong không kiềm chế được mà đột nhiên tiến tới gần trán cô, hôn một cái thật nhanh.
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Cô nhìn Trần Thanh Phong không chớp mắt, sắc mặt hắn ửng hồng. Hắn hồi hộp siết chặt vạt áo, vội nói: “Anh thích em.”
Khương Điềm Điềm cũng đỏ mặt, cô cúi thấp đầu, đưa tay gảy gảy cúc áo mình, nhịp tim đập nhanh đầy căng thẳng.
Mối tình đầu của thiếu nam thiếu nữ, chính là thứ tình cảm ngây thơ thuần khiết nhưng lại sến súa buồn nôn như vậy đó.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Thanh Phong mới phản ứng lại, hắn nắm lấy tay cô, nói: “Chúng mình, chúng mình đợi thu hoạch vụ thu xong rồi kết hôn, có được không em?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro