Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 48
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Sau mỗi vụ mùa là thời gian nông nhàn không có việc gì, gia đình nào cũng có lương thực, hầu như mọi người đều lựa chọn thời điểm này để kết hôn. Nếu năm đó mùa màng tươi tốt, sang đến mùa thu có thể có tới sáu hoặc bảy cặp đôi tổ chức hôn lễ.
Khương Điềm Điềm giương mắt, lông mi dài chớp chớp, cô cất lời đáp: “Được ạ.”
Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng đối với chuyện này cô lại rất quyết đoán.
Trần Thanh Phong cũng rất vui, hắn nhẹ nhàng tiến lên, cụng trán với cô, cất giọng bảo: “Em tốt quá.”
Khương Điềm Điềm căng thẳng siết chặt tay, có hơi ngượng ngùng đẩy hắn ra, mắt nhìn lên nhìn xuống, liếc ngang ngó dọc nhưng không nhìn Trần Thanh Phong.
Trần Thanh Phong cười: “Em nhìn anh một chút đi, anh đẹp trai thế này cơ mà.”
Khương Điềm Điềm: “Em không thèm… Aaaa??”
Cô đột nhiên ngừng lời, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.
Trần Thanh Phong nhìn theo tầm mắt của cô, hỏi: “Sao thế?”
Hình như đâu có cái gì khác lạ đâu.
Hắn dịch lui tới chỗ Khương Điềm Điềm, lúc này mới nhìn thấy một mảnh vải không dài.
Hai người liếc nhìn nhau, Trần Thanh Phong quyết định: “Để anh trèo lên đó xem thử coi.”
Bọn họ tìm mấy ghế rồi xếp chồng lên nhau, cũng may là Trần Thanh Phong tương đối cao, hắn đứng trên bốn cái ghế, miễn cưỡng vừa đủ để chạm đến nóc nhà.
Khương Điềm Điềm vội đỡ lấy hắn, Trần Thanh Phong cố gắng duỗi tay ra, dùng sức kéo một cái.
Quả nhiên, cảm giác được có sức nặng.
Hắn hít một hơi sâu, dùng lực mạnh hơn.
Lần dùng sức này đã lôi ra được một cái túi, túi rơi xuống một cái *bịch*, suýt nữa nện vào người Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trần Thanh Phong nhanh tay mở cái túi, là một bịch hạt bắp.
Bốn mắt dại ra, Khương Điềm Điềm ho khan một tiếng, thì thầm: “Quả, quả nhiên là có lương thực.”
Cô giương mắt nhìn Trần Thanh Phong, sau đó cắn môi nói: “Ba em đúng là có chuẩn bị đường lui.”
Trần Thanh Phong: “…”
Ông ba vợ này của mình, là một người đáng nể đấy!
Trần Thanh Phong xắn tay áo: “Em chờ chút, anh sẽ lên hẳn trên đó xem thử coi.”
Bốn cái ghế, như vậy là không được rồi.
Trần Thanh Phong nhanh chóng vác cái bàn ăn nhà Khương Điềm Điềm đặt lên giường, sau đó xếp từng cái ghế lên trên, lần này quả nhiên cao thêm được không ít. Trần Thanh Phong cũng có thể dễ dàng thấy được trên mái nhà thủng đang ẩn giấu thứ gì.
Ngoài cái túi bọn họ kéo xuống ban nãy, bên trên còn đặt bốn, năm túi khác. Trần Thanh Phong đưa tay thay đổi vị trí túi, hắn chuyển từng cái một xuống dưới, hai người kiểm tra kỹ càng.
Hai bịch hạt bắp lớn, một bịch bột bắp lớn, ngoài ra còn có một túi gạo nhỏ và một túi bột mì nhỏ. Khó mà tin được, tại thời điểm này mà nhà họ Khương lại có nhiều thứ đến thế.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều bị chấn động.
Khương Điềm Điềm đột nhiên đứng dậy, bóp cổ Trần Thanh Phong lay lay: “Không được nói với ai, anh biết chưa?”
Trần Thanh Phong bật cười đảm bảo: “Không nói… không nói.”
Khương Điềm Điềm ngồi trên giường, nhìn mấy “bảo bối” này, nói nhỏ: “Sao em lại thấy đầu óc hơi mơ màng nhỉ.”
Trần Thanh Phong: “Không sao, em giấu đồ cho thật kỹ, để ăn dần dần.”
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn hắn, Trần Thanh Phong hỏi: “Nhìn cái gì?”
Khương Điềm Điềm gãi đầu nói: “Tại sao anh không nói, mang hết đồ sang nhà anh?”
Trần Thanh Phong mở to hai mắt: “Em nhìn anh đi, nhìn cho kỹ vào. Em cảm thấy anh là một thằng ngốc to xác à? Anh có bị khùng đâu mà kêu em làm như vậy. Tại sao anh phải mang đồ sang nhà mình cơ chứ! Trong nhà đâu phải chỉ có mỗi mình anh, một hai ba bốn năm, chẳng lẽ anh phải nuôi cả đám à!”
Hắn ra sức xoa đầu Khương Điềm Điềm nói: “Đây đều là đồ của em! Là ba để lại cho em phòng thân, nếu anh chiếm mất của em thì anh có còn là người không? Hơn nữa, đặt bên chỗ em, anh còn có thể thỉnh thoảng sang ăn bữa ngon.”
Khương Điềm Điềm: “……”
Trần Thanh Phong: “Ha ha ha.”
Khương Điềm Điềm hỏi: “Số lương thực hôm nay em đưa cho mẹ anh, có thể ăn trong vòng bao lâu?”
Thật ra cô vẫn chưa tính toán gì.
Trần Thanh Phong: “Chắc là hơn một tháng.”
Khương Điềm Điềm chỉ vào hai bịch hạt bắp khác, nói: “Thêm bằng này nữa thì sao?”
Trần Thanh Phong: “Có thể ăn tới mùa thu đó, gần tới vụ thu hoạch cũng được.”
Khương Điềm Điềm rất dứt khoát: “Thế thì cầm thêm hai túi này sang. Gạo trắng, bột bắp và bột mì thì tiếp tục giấu.”
Trần Thanh Phong chăm chú nhìn Khương Điềm Điềm, nói: “Em thật sự tin tưởng anh như vậy hả, không sợ nhà anh nuốt lời sao?”
Khương Điềm Điềm: “Không sợ!”
Cô hất đầu lên: “Bác gái còn muốn căn nhà này của em mà, nên sẽ không đổi ý đâu.”
Chút lương thực này cũng chẳng thể địch nổi, bởi vì chắc chắn là phòng ở sẽ đáng tiền hơn. Chỉ cần có một chút đầu óc là sẽ biết lựa chọn như thế nào cho hợp lý.
Cô cười tủm tỉm: “Em hiểu rõ suy nghĩ của mẹ anh mà. Hơn nữa, em cũng không bảo anh mang đồ sang bên đó ngay trong hôm nay.”
Khương Điềm Điềm giương mắt, lông mi dài chớp chớp, cô cất lời đáp: “Được ạ.”
Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng đối với chuyện này cô lại rất quyết đoán.
Trần Thanh Phong cũng rất vui, hắn nhẹ nhàng tiến lên, cụng trán với cô, cất giọng bảo: “Em tốt quá.”
Khương Điềm Điềm căng thẳng siết chặt tay, có hơi ngượng ngùng đẩy hắn ra, mắt nhìn lên nhìn xuống, liếc ngang ngó dọc nhưng không nhìn Trần Thanh Phong.
Trần Thanh Phong cười: “Em nhìn anh một chút đi, anh đẹp trai thế này cơ mà.”
Khương Điềm Điềm: “Em không thèm… Aaaa??”
Cô đột nhiên ngừng lời, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.
Trần Thanh Phong nhìn theo tầm mắt của cô, hỏi: “Sao thế?”
Hình như đâu có cái gì khác lạ đâu.
Hắn dịch lui tới chỗ Khương Điềm Điềm, lúc này mới nhìn thấy một mảnh vải không dài.
Hai người liếc nhìn nhau, Trần Thanh Phong quyết định: “Để anh trèo lên đó xem thử coi.”
Bọn họ tìm mấy ghế rồi xếp chồng lên nhau, cũng may là Trần Thanh Phong tương đối cao, hắn đứng trên bốn cái ghế, miễn cưỡng vừa đủ để chạm đến nóc nhà.
Khương Điềm Điềm vội đỡ lấy hắn, Trần Thanh Phong cố gắng duỗi tay ra, dùng sức kéo một cái.
Quả nhiên, cảm giác được có sức nặng.
Hắn hít một hơi sâu, dùng lực mạnh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần dùng sức này đã lôi ra được một cái túi, túi rơi xuống một cái *bịch*, suýt nữa nện vào người Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trần Thanh Phong nhanh tay mở cái túi, là một bịch hạt bắp.
Bốn mắt dại ra, Khương Điềm Điềm ho khan một tiếng, thì thầm: “Quả, quả nhiên là có lương thực.”
Cô giương mắt nhìn Trần Thanh Phong, sau đó cắn môi nói: “Ba em đúng là có chuẩn bị đường lui.”
Trần Thanh Phong: “…”
Ông ba vợ này của mình, là một người đáng nể đấy!
Trần Thanh Phong xắn tay áo: “Em chờ chút, anh sẽ lên hẳn trên đó xem thử coi.”
Bốn cái ghế, như vậy là không được rồi.
Trần Thanh Phong nhanh chóng vác cái bàn ăn nhà Khương Điềm Điềm đặt lên giường, sau đó xếp từng cái ghế lên trên, lần này quả nhiên cao thêm được không ít. Trần Thanh Phong cũng có thể dễ dàng thấy được trên mái nhà thủng đang ẩn giấu thứ gì.
Ngoài cái túi bọn họ kéo xuống ban nãy, bên trên còn đặt bốn, năm túi khác. Trần Thanh Phong đưa tay thay đổi vị trí túi, hắn chuyển từng cái một xuống dưới, hai người kiểm tra kỹ càng.
Hai bịch hạt bắp lớn, một bịch bột bắp lớn, ngoài ra còn có một túi gạo nhỏ và một túi bột mì nhỏ. Khó mà tin được, tại thời điểm này mà nhà họ Khương lại có nhiều thứ đến thế.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều bị chấn động.
Khương Điềm Điềm đột nhiên đứng dậy, bóp cổ Trần Thanh Phong lay lay: “Không được nói với ai, anh biết chưa?”
Trần Thanh Phong bật cười đảm bảo: “Không nói… không nói.”
Khương Điềm Điềm ngồi trên giường, nhìn mấy “bảo bối” này, nói nhỏ: “Sao em lại thấy đầu óc hơi mơ màng nhỉ.”
Trần Thanh Phong: “Không sao, em giấu đồ cho thật kỹ, để ăn dần dần.”
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn hắn, Trần Thanh Phong hỏi: “Nhìn cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Điềm Điềm gãi đầu nói: “Tại sao anh không nói, mang hết đồ sang nhà anh?”
Trần Thanh Phong mở to hai mắt: “Em nhìn anh đi, nhìn cho kỹ vào. Em cảm thấy anh là một thằng ngốc to xác à? Anh có bị khùng đâu mà kêu em làm như vậy. Tại sao anh phải mang đồ sang nhà mình cơ chứ! Trong nhà đâu phải chỉ có mỗi mình anh, một hai ba bốn năm, chẳng lẽ anh phải nuôi cả đám à!”
Hắn ra sức xoa đầu Khương Điềm Điềm nói: “Đây đều là đồ của em! Là ba để lại cho em phòng thân, nếu anh chiếm mất của em thì anh có còn là người không? Hơn nữa, đặt bên chỗ em, anh còn có thể thỉnh thoảng sang ăn bữa ngon.”
Khương Điềm Điềm: “……”
Trần Thanh Phong: “Ha ha ha.”
Khương Điềm Điềm hỏi: “Số lương thực hôm nay em đưa cho mẹ anh, có thể ăn trong vòng bao lâu?”
Thật ra cô vẫn chưa tính toán gì.
Trần Thanh Phong: “Chắc là hơn một tháng.”
Khương Điềm Điềm chỉ vào hai bịch hạt bắp khác, nói: “Thêm bằng này nữa thì sao?”
Trần Thanh Phong: “Có thể ăn tới mùa thu đó, gần tới vụ thu hoạch cũng được.”
Khương Điềm Điềm rất dứt khoát: “Thế thì cầm thêm hai túi này sang. Gạo trắng, bột bắp và bột mì thì tiếp tục giấu.”
Trần Thanh Phong chăm chú nhìn Khương Điềm Điềm, nói: “Em thật sự tin tưởng anh như vậy hả, không sợ nhà anh nuốt lời sao?”
Khương Điềm Điềm: “Không sợ!”
Cô hất đầu lên: “Bác gái còn muốn căn nhà này của em mà, nên sẽ không đổi ý đâu.”
Chút lương thực này cũng chẳng thể địch nổi, bởi vì chắc chắn là phòng ở sẽ đáng tiền hơn. Chỉ cần có một chút đầu óc là sẽ biết lựa chọn như thế nào cho hợp lý.
Cô cười tủm tỉm: “Em hiểu rõ suy nghĩ của mẹ anh mà. Hơn nữa, em cũng không bảo anh mang đồ sang bên đó ngay trong hôm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro