Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Giao Dịch
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
A di đà phật, vậy là Tiểu Lục Tử ranh ma kia sẽ không thể ăn trộm trứng gà trong nhà nữa!
Trần đại nương tự nhủ như thế, sau đó lại bổ sung một câu: “Nhưng mà hai con gà này vừa được mang về từ đại đội Bắc Trấn, đột nhiên thay đổi nơi ở, e là mấy ngày nữa chúng sẽ không đẻ trứng đâu. Tốt nhất là có giun đất hay sâu bọ gì, con cứ ném cho bọn chúng ăn, dần dần quen thuộc rồi, thì rất nhanh sẽ đẻ trứng.”
Khương Điềm Điềm chưa từng nuôi con vật gì, cô nhìn hai con gà trước mặt, nghiêm túc nghe Trần đại nương dạy bảo. Thái độ khiêm tốn này khiến cho Trần đại nương rất vừa lòng! Bà mỉm cười: “Có cái gì không hiểu, con cứ việc tới hỏi bác.”
Khương Điềm Điềm: “Vâng ạ.”
Cô cười khanh khách, hình như vừa nghĩ đến điều gì đó, nói: “Bác gái, chờ con một chút.”
Cô nhanh chóng vào nhà, rồi lập tức đi ra: “Bác nhắm mắt lại, sau đó há miệng ra nào.”
Trần đại nương: “???”
Tuy rằng không hiểu gì, nhưng bà vẫn nghe theo. Khương Điềm Điềm lập tức đem một viên kẹo đặt vào trong miệng Trần đại nương. Trần đại nương cảm nhận được hương vị ngọt dịu, nhanh chóng mở mắt ra: “Gì thế!!!”
Khương Điềm Điềm háo hức: “Kẹo này con đã mua từ hôm qua, bác thấy có ngọt không?”
Trần đại nương ngây ngốc nhìn Khương Điềm Điềm, một lúc sau, vành mắt hơi đỏ lên, bà có chút mất tự nhiên mà di chuyển ánh mắt, nói: “Con bé này, cho bác ăn kẹo làm gì chứ! Hôm qua đã cho bánh bao rồi, hôm nay lại còn cho kẹo. Đồ ăn ngon sao không biết tự giữ lại cho mình! Đúng là đứa ngốc mà.”
Tuy nói như vậy, nhưng thật ra bà không giấu được khoé miệng đang cong lên của mình, trên mặt tràn đầy ý cười, những nếp nhăn cũng dính lại với nhau, giống như một bông hoa cúc dại nở rộ.
Trần đại nương: “Hôm qua đi đường cả một ngày, con đã mệt lắm rồi đúng không? Vậy thì hôm nay cũng đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ một chút. Công việc ở trang trại heo của con, bác sẽ làm thay cho.”
Khương Điềm Điềm: “Gì ạ? Ơ kìa!”
Không đợi cô trả lời! Vèo một cái Trần đại nương đã chạy ra cửa, bước chân gấp gáp thật sự.
Khương Điềm Điềm: “?”
Trời ạ, con người ở thời đại này, đúng thật là quá thuần phác!
Phải nói là thời đại này thật tốt, nếp sống vừa giản dị lại vừa đơn thuần!
“Thím nhỏ……”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Khương Điềm Điềm nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy một bé gái gầy nhom đang nấp ở hàng rào tre cách đó không xa, nhìn trộm Khương Điềm Điềm, vẻ mặt đầy mong chờ.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút, nhận ra đây là Tam Nữu Nhi, con gái thứ hai của cậu ba nhà họ Trần.
Khương Điềm Điềm không ấn tượng lắm với mấy đứa trẻ con nhà họ Trần, nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Năm nay Tam Nữu Nhi mới năm tuổi, thế nhưng trông chỉ như đứa bé bốn tuổi, là một bé gái tóc vàng, gầy tong teo không tới hai lạng thịt.
“Tam Nữu Nhi, cháu có chuyện gì sao?”
Tam Nữu Nhi không nghĩ rằng Khương Điềm Điềm sẽ nói chuyện cùng mình, cho nên đột nhiên thấy hoảng sợ. Cô bé còn tưởng rằng, mình chỉ kêu thầm trong bụng, không ngờ lại thật sự phát ra tiếng.
Bé gái thu người lại, có chút sợ hãi mà nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm lại hỏi một câu: “Cháu có chuyện gì hả?”
Thấy cô bé không trả lời, Khương Điềm Điềm quả quyết: “Không nói thì thím đi đây.”
Cô cũng chỉ là một “bé con” mười bảy tuổi thôi, nên chẳng mấy khi quan tâm tới tụi trẻ con, cũng không có tình mẫu tử ngọt ngào như mấy cô gái chuyển kiếp khác. Chính bản thân cô còn đang cần tình thương của mẹ đây này.
Trẻ con rất nhạy cảm, Khương Điềm Điềm không thân mật với tụi nó, tất nhiên cô bé có thể cảm nhận được. Thấy Khương Điềm Điềm muốn đi, cô bé chợt nghĩ đến biểu cảm thỏa mãn ban nãy của bà ngoại, liền lấy hết dũng khí, nói: “Cháu, cháu giúp thím làm việc! Thím, thím nhỏ ơi, thím, thím có thể cho cháu kẹo không?”
Chỉ một câu nói mà đã đứt quãng mấy lần.
Khương Điềm Điềm: “Hả?”
Cô quay đầu lại, nhìn về phía bé gái tóc vàng.
Tam Nữu Nhi sợ thím không cần mình, lập tức cất lời hứa: “Cháu biết bắt giun!”
Cô bé học theo dáng vẻ của mấy ông anh họ của mình lúc ở nhà, ra sức nịnh nọt: “Mỗi ngày cháu có thể bắt được rất nhiều giun, cháu bắt giun cho gà ăn, cháu, cháu muốn ăn kẹo…”
Khương Điềm Điềm nhìn bé gái gầy tong teo, rồi lại cúi đầu nhìn hai con gà, nói: “Được.”
Tam Nữu Nhi sung sướng nhìn Khương Điềm Điềm, không dám tin đây là sự thật!
Khương Điềm Điềm: “Được rồi, hàng ngày cháu cứ bắt giun đi, không đủ giun thì nhổ thêm rau. Giúp thím cho hai con gà này ăn no, mỗi ngày thím sẽ cho cháu một viên kẹo, thế nào?”
Tam Nữu Nhi: “Được ạ!”
Cô bé vui vẻ lắc lư bím tóc nhỏ, còn ngoắc ngón tay, nghiêm túc đáp: “Nhất định cháu sẽ làm thật tốt.”
Khương Điềm Điềm nhắc nhở: “Chủ yếu là phải bắt giun nhé, không có giun mới nhổ rau, cháu mà ăn bớt là thím sẽ đổi người đó.”
“Ăn bớt?” Xem chừng cô bé không hiểu nghĩa của từ này cho lắm.
Khương Điềm Điềm: “Tức là cố ý lừa thím, chỉ toàn nhổ rau mà không bắt giun.”
Tam Nữu Nhi vội đảm bảo: “Cháu không làm thế đâu ạ!”
Khương Điềm Điềm gật đầu: “Vậy thì được.”
Một lớn một nhỏ, quả quyết đạt thành giao dịch.
Tam Nữu Nhi vui vẻ: “Vâng! Cháu đi ngay đây!”
Trần đại nương tự nhủ như thế, sau đó lại bổ sung một câu: “Nhưng mà hai con gà này vừa được mang về từ đại đội Bắc Trấn, đột nhiên thay đổi nơi ở, e là mấy ngày nữa chúng sẽ không đẻ trứng đâu. Tốt nhất là có giun đất hay sâu bọ gì, con cứ ném cho bọn chúng ăn, dần dần quen thuộc rồi, thì rất nhanh sẽ đẻ trứng.”
Khương Điềm Điềm chưa từng nuôi con vật gì, cô nhìn hai con gà trước mặt, nghiêm túc nghe Trần đại nương dạy bảo. Thái độ khiêm tốn này khiến cho Trần đại nương rất vừa lòng! Bà mỉm cười: “Có cái gì không hiểu, con cứ việc tới hỏi bác.”
Khương Điềm Điềm: “Vâng ạ.”
Cô cười khanh khách, hình như vừa nghĩ đến điều gì đó, nói: “Bác gái, chờ con một chút.”
Cô nhanh chóng vào nhà, rồi lập tức đi ra: “Bác nhắm mắt lại, sau đó há miệng ra nào.”
Trần đại nương: “???”
Tuy rằng không hiểu gì, nhưng bà vẫn nghe theo. Khương Điềm Điềm lập tức đem một viên kẹo đặt vào trong miệng Trần đại nương. Trần đại nương cảm nhận được hương vị ngọt dịu, nhanh chóng mở mắt ra: “Gì thế!!!”
Khương Điềm Điềm háo hức: “Kẹo này con đã mua từ hôm qua, bác thấy có ngọt không?”
Trần đại nương ngây ngốc nhìn Khương Điềm Điềm, một lúc sau, vành mắt hơi đỏ lên, bà có chút mất tự nhiên mà di chuyển ánh mắt, nói: “Con bé này, cho bác ăn kẹo làm gì chứ! Hôm qua đã cho bánh bao rồi, hôm nay lại còn cho kẹo. Đồ ăn ngon sao không biết tự giữ lại cho mình! Đúng là đứa ngốc mà.”
Tuy nói như vậy, nhưng thật ra bà không giấu được khoé miệng đang cong lên của mình, trên mặt tràn đầy ý cười, những nếp nhăn cũng dính lại với nhau, giống như một bông hoa cúc dại nở rộ.
Trần đại nương: “Hôm qua đi đường cả một ngày, con đã mệt lắm rồi đúng không? Vậy thì hôm nay cũng đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ một chút. Công việc ở trang trại heo của con, bác sẽ làm thay cho.”
Khương Điềm Điềm: “Gì ạ? Ơ kìa!”
Không đợi cô trả lời! Vèo một cái Trần đại nương đã chạy ra cửa, bước chân gấp gáp thật sự.
Khương Điềm Điềm: “?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời ạ, con người ở thời đại này, đúng thật là quá thuần phác!
Phải nói là thời đại này thật tốt, nếp sống vừa giản dị lại vừa đơn thuần!
“Thím nhỏ……”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Khương Điềm Điềm nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy một bé gái gầy nhom đang nấp ở hàng rào tre cách đó không xa, nhìn trộm Khương Điềm Điềm, vẻ mặt đầy mong chờ.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút, nhận ra đây là Tam Nữu Nhi, con gái thứ hai của cậu ba nhà họ Trần.
Khương Điềm Điềm không ấn tượng lắm với mấy đứa trẻ con nhà họ Trần, nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Năm nay Tam Nữu Nhi mới năm tuổi, thế nhưng trông chỉ như đứa bé bốn tuổi, là một bé gái tóc vàng, gầy tong teo không tới hai lạng thịt.
“Tam Nữu Nhi, cháu có chuyện gì sao?”
Tam Nữu Nhi không nghĩ rằng Khương Điềm Điềm sẽ nói chuyện cùng mình, cho nên đột nhiên thấy hoảng sợ. Cô bé còn tưởng rằng, mình chỉ kêu thầm trong bụng, không ngờ lại thật sự phát ra tiếng.
Bé gái thu người lại, có chút sợ hãi mà nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm lại hỏi một câu: “Cháu có chuyện gì hả?”
Thấy cô bé không trả lời, Khương Điềm Điềm quả quyết: “Không nói thì thím đi đây.”
Cô cũng chỉ là một “bé con” mười bảy tuổi thôi, nên chẳng mấy khi quan tâm tới tụi trẻ con, cũng không có tình mẫu tử ngọt ngào như mấy cô gái chuyển kiếp khác. Chính bản thân cô còn đang cần tình thương của mẹ đây này.
Trẻ con rất nhạy cảm, Khương Điềm Điềm không thân mật với tụi nó, tất nhiên cô bé có thể cảm nhận được. Thấy Khương Điềm Điềm muốn đi, cô bé chợt nghĩ đến biểu cảm thỏa mãn ban nãy của bà ngoại, liền lấy hết dũng khí, nói: “Cháu, cháu giúp thím làm việc! Thím, thím nhỏ ơi, thím, thím có thể cho cháu kẹo không?”
Chỉ một câu nói mà đã đứt quãng mấy lần.
Khương Điềm Điềm: “Hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô quay đầu lại, nhìn về phía bé gái tóc vàng.
Tam Nữu Nhi sợ thím không cần mình, lập tức cất lời hứa: “Cháu biết bắt giun!”
Cô bé học theo dáng vẻ của mấy ông anh họ của mình lúc ở nhà, ra sức nịnh nọt: “Mỗi ngày cháu có thể bắt được rất nhiều giun, cháu bắt giun cho gà ăn, cháu, cháu muốn ăn kẹo…”
Khương Điềm Điềm nhìn bé gái gầy tong teo, rồi lại cúi đầu nhìn hai con gà, nói: “Được.”
Tam Nữu Nhi sung sướng nhìn Khương Điềm Điềm, không dám tin đây là sự thật!
Khương Điềm Điềm: “Được rồi, hàng ngày cháu cứ bắt giun đi, không đủ giun thì nhổ thêm rau. Giúp thím cho hai con gà này ăn no, mỗi ngày thím sẽ cho cháu một viên kẹo, thế nào?”
Tam Nữu Nhi: “Được ạ!”
Cô bé vui vẻ lắc lư bím tóc nhỏ, còn ngoắc ngón tay, nghiêm túc đáp: “Nhất định cháu sẽ làm thật tốt.”
Khương Điềm Điềm nhắc nhở: “Chủ yếu là phải bắt giun nhé, không có giun mới nhổ rau, cháu mà ăn bớt là thím sẽ đổi người đó.”
“Ăn bớt?” Xem chừng cô bé không hiểu nghĩa của từ này cho lắm.
Khương Điềm Điềm: “Tức là cố ý lừa thím, chỉ toàn nhổ rau mà không bắt giun.”
Tam Nữu Nhi vội đảm bảo: “Cháu không làm thế đâu ạ!”
Khương Điềm Điềm gật đầu: “Vậy thì được.”
Một lớn một nhỏ, quả quyết đạt thành giao dịch.
Tam Nữu Nhi vui vẻ: “Vâng! Cháu đi ngay đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro