Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Vuốt Mông Ngựa

Hương Tô Lật

2024-09-03 21:21:32

Khương Điềm Điềm lập tức phì cười, cô nắm lỗ tai của Trần Thanh Phong, nói: “Chính anh tự nhận mình là heo nha.”

Trần Thanh Phong tươi cười hớn hở: “Bây giờ thịt heo quý lắm đấy! Em nghĩ rằng làm heo dễ dàng lắm sao.”

Khương Điềm Điềm: “……”

Trần Thanh Phong: “Có phải là em sợ trời tối không?”

Khương Điềm Điềm: “…… Thực ra cũng có, nhưng vẫn chịu được, chỉ sợ một chút thôi.”

Trần Thanh Phong: “Đúng là khẩu thị tâm phi mà.”

Hắn hắng giọng, nói: “Anh hát cho em nghe nhá? Như vậy rất mau chúng ta sẽ về đến nhà.”

Khương Điềm Điềm: “Vâng!”

“Lấp lánh hồng tinh……” Hắn lập tức hát lên, giọng nói mang theo khí chất của thanh thiếu niên, khi hát lên ngược lại còn có thêm một cảm giác đặc biệt. Khương Điềm Điềm vui vẻ ôm lấy hắn.

Hai người đi trên con đường núi yên tĩnh, không biết vì sao, Khương Điềm Điềm đột nhiên nhớ tới lúc mình còn nhỏ.

Lúc ấy, cô vừa mới chuyển từ nhà mẹ đến nhà dì. Dì đối xử với cô rất tốt, lúc nào cũng chăm sóc rất cẩn thận, tỉ mỉ. Cô vô cùng hạnh phúc, còn nghĩ rằng mình muốn gọi dì là “mẹ”. Cô không cần mẹ ruột nữa, chỉ muốn gọi dì là “mẹ”.

Vì thế, cô trốn vào trong thư phòng để luyện tập, luyện tập xem mình nên gọi “mẹ” như thế nào. Nhưng mà ngay lúc đó, cô nhìn thấy dì mình đi vào thư phòng, dì đang nói chuyện với chú dượng, bọn họ không biết cô cũng đang ở đó, liền trò chuyện: “Phải đối xử với Điềm Điềm thật tốt, nó chính là Tiểu Thần Tài. Một khi không chăm sóc tốt cho con bé, anh trai em sẽ không để chúng ta nuôi nó nữa, kiếm đâu ra được số tiền lớn như vậy chứ.”

Tuy rằng vẫn còn rất nhỏ, nhưng khuôn mặt non nớt của Khương Điềm Điềm lập tức liền tái nhợt. Cô hiểu được rằng, không phải là dì thực sự thích mình.

Dì “thích” cô, bởi vì cô chính là “Tiểu Thần Tài”, bởi vì cô đáng giá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế giới ấy, không có một ai thật sự yêu thích cô.

Nhưng mà, ở nơi này thì khác. Ở đây, anh Tiểu Phong thật sự thích cô.

Từ nhỏ đến lớn, đây chính là vấn đề nhạy cảm nhất đối với cô. Người khác có thật sự thích mình hay không, cô sẽ lập tức cảm nhận được.

Hiện tại cô biết rằng Tiểu Phong thực sự thích mình.

Khương Điềm Điềm duỗi tay, gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy, em của ngày hôm nay, không giống với em của ngày hôm qua.”

Trần Thanh Phong thanh thúy bật cười, bước chân của hắn đi trên đường núi, trêu đùa hỏi cô: “Không giống chỗ nào?”

Khương Điềm Điềm dựa trán vào gáy hắn, cười khanh khách, thanh thúy trả lời: “Cảm xúc biến đổi quá nhiều.”

Cô vui vẻ nói: “Hình như là, cùng nhau mua sắm một hồi… thì càng thêm vui vẻ, cho nên so với ngày hôm qua em cảm thấy vui thích hơn một chút. À không, nhiều hơn hai chút.”

Khoé miệng Trần Thanh Phong khẽ dương cao, hắn nói: “Như vậy, ngày mai sẽ biến thành ba chút hả!”

Khương Điềm Điềm bật cười một cái, lớn tiếng: “Đúng thế! Ngày mai sẽ càng thích anh hơn! Mỗi ngày đều thích anh hơn một chút. Anh cũng phải như thế đó!”

Trần Thanh Phong: “Được!”

Hắn nghiêm túc: “Mỗi ngày anh sẽ càng yêu thích em hơn.”

Khương Điềm Điềm vui vẻ: “Ngoan lắm!” Cô dùng sức ôm hắn, cọ cọ vào sau gáy.

Trần Thanh Phong bị cô ôm quá chặt, trợn mắt le lưỡi: “…… Trời trời, em muốn anh sặc chết sao……”

Khương Điềm Điềm: “Hả!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhanh chóng buông ra, cất giọng mềm mại: “Thực xin lỗi.”

Trần Thanh Phong: “Vậy em phải thơm anh một cái! Anh sẽ tha thứ cho!”

“Mới không cần!” Âm thanh rất lớn, ngữ điệu cũng rất lớn: “Em mới không cần! Đồ đáng ghét!”

......

Sáng sớm Khương Điềm Điềm dậy muộn.

Nhưng mà cô cảm thấy chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Ngày hôm qua cô đi sớm về trễ, toàn thân đều rất mệt mỏi.

Khương Điềm Điềm suy nghĩ, nếu không có việc gì thì cô cũng không nên đi đến công xã, hai giờ đi đường, cũng có thể khiến cho người ta mệt đến phát điên. Tô Tiểu Mạch cùng Đại Hổ và Nhị Hổ đều không ở nhà, cũng không biết là đã đi từ khi nào. Nhưng Khương Điềm Điềm thấy nước đun trong nồi vẫn còn rất nóng.

Khương Điềm Điềm rửa mặt, sau đó tự mình ăn lót dạ hai cái bánh bao và một quả trứng gà, nhai kỹ từng miếng một.

Khương Điềm Điềm vui vẻ ăn xong, trong lòng thầm cảm thán, nếu mỗi ngày bữa sáng đều phong phú như vậy thì có phải tốt hơn không.

Có điều, khi nhìn đến số thức ăn mình lưu trữ, chỉ còn có hai cái bánh bao và một quả trứng gà. Nếu như ngày hôm qua hai người bọn họ không ăn trứng gà mà Trần đại nương đưa cho, thì có lẽ bây giờ quả trứng duy nhất kia cũng không còn.

Thật là đáng thương.

Khương Điềm Điềm ừng ực uống nước, chợt nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa truyền vào: “Điềm nha đầu, còn chưa đi làm hả?”

Khương Điềm Điềm nhanh chóng chạy ra cửa, nhìn thấy Trần đại nương đang vội vàng xách hai con gà tiến vào, đôi mắt tròn xoe của Khương Điềm Điềm lập tức mở lớn, nói: “Bác gái, gà này là cho con sao?”

Trần đại nương gật đầu: “Chứ còn gì nữa! Mấy hôm trước không phải bác đã nói sẽ cho con một đôi gà sao? Con thấy hai con gà này thế nào? Bác nói con nghe nè, hai con gà này đều đang ở trong thời kỳ đẻ trứng đấy. Con chỉ cần nuôi dưỡng chúng thật tốt, thì lúc nào cũng được ăn trứng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Số ký tự: 0