Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Đồng Tình
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Sau đó Trần Hồng còn mượn thêm ba hào của chị gái ở quầy bên cạnh, tự dùng phiếu để mua. Đồ ở đây cũng không phải của bọn họ, đương nhiên phải tính toán rành mạch. Nếu không người khác thấy được, sẽ ở sau lưng giở trò.
Cho nên mỗi một lần tự mua, Trần Hồng đều không tránh mặt mọi người.
Bởi vì điều này mà ai cũng biết rằng Trần Hồng có một cậu em trai ham ăn ham uống.
Tất nhiên Trần Thanh Phong sẽ không khách khí, chị gái cho thì hắn liền cầm, sau đó nói: “Chị, ra đây em bảo.”
Trần Hồng cùng hắn đi vào một góc, hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lại nói: “Trong nhà có chuyện gì hả?”
Trần Thanh Phong: “Không phải, chị, chị đang mong nhà mình có chuyện gì sao! Trong nhà có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Hắn đem bọc giấy thấm dầu đưa cho Trần Hồng, nói: “Cái này cho chị!”
Trần Hồng vừa mở ra liền nhìn thấy, lắp bắp kinh hãi: “Trời ơi, bánh bao nhân thịt!”
Không thể nhầm lẫn!
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Em đã làm gì?”
Trần Thanh Phong: “Em có thể làm gì chứ! Điềm Điềm tìm được mấy tấm phiếu gạo mà ba cô ấy cất giữ trong nhà. Chúng em cũng đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi, đến hôm nay mới đi lên huyện để sử dụng. Xời, đây không phải là mua bánh bao sao? Thế nào, chị, thấy thằng em trai này đã đủ tấm lòng chưa! Có đồ ăn ngon liền nghĩ đến chị đầu tiên. À, còn có một gói kẹo nữa, là dành cho cháu trai và cháu gái của em. Để bọn chúng phải luôn nhớ rằng em chính là một người cậu tuyệt vời.”
Trần Hồng: “……”
Cô ngập ngừng khóe miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Hơn nửa ngày, mới thấp giọng: “Sao em có thể tiêu tiền của con gái chứ? Hơn nữa, em mang bánh bao cho chị, cô ấy có biết không?”
Trần Thanh Phong: “Sao không biết? Trời ơi, thật là, chị, đừng có nghĩ nhiều như vậy, chúng em tình đầu ý hợp, sẽ không để bụng mấy chuyện như này đâu. Không chỉ vậy, chính cô ấy đã bảo em mua thêm một gói kẹo nữa đấy.”
Trần Hồng: “……”
Cô nhìn cậu em trai trước mặt, có chút nói không nên lời.
Thằng nhóc này đúng là dùng mặt để lừa ăn mà.
“Về sau đối xử tốt với con bé một chút.”
Trần Thanh Phong: “Đó là điều đương nhiên, Điềm Điềm chính là vợ của em, em không đối xử tốt với cô ấy thì đối xử tốt với ai. Em cũng không phải đứa ngốc. À mà này, bánh bao là đưa cho chị, vậy nên chị tự ăn đi, đừng có lúc nào cũng để dành cho chồng con. Chăm sóc gia đình, tại sao chỉ cần bồi bổ cho bọn họ, mà chị thì lại không cần? Chị xem, chị đã lão hoá thành bộ dạng nào rồi, đúng là mệt mỏi.”
Vừa rồi vẫn còn rất cảm động, nghe được câu cuối cùng, Trần Hồng liền trợn mắt muốn đánh người.
Suýt chút nữa cô đã đá cho hắn một cái, thấp giọng: “Chị già chỗ nào? Cái đồ hỗn xược này, em muốn ăn roi đúng không?”
Trần Thanh Phong: “Chị tìm gậy ở đâu bây giờ?”
Hắn cười nhạo: “Chị, chị thật là choáng váng.”
Trần Hồng: “……!”
Thật muốn đánh hắn.
Cô hít vào mộ hơi thật sâu, hỏi: “Khương Điềm Điềm đâu rồi?”
Trần Thanh Phong: “Đang ở bên ngoài. Được rồi, em đi trước đây. Trời sắp tối rồi.”
Trần Hồng: “Chờ một chút.”
Cô giữ chặt Trần Thanh Phong, đi tới một quầy khác, nói: “Tuyết, cho chị một túi đường đỏ, thêm cả một gói bánh quy nữa, ngày mai chị đưa tiền cho.”
Người bán hàng tên “Tuyết” đồng tình nhìn thoáng qua Trần Hồng, đem đồ vật đưa cho cô.
Có nhà mẹ đẻ kéo chân sau, lại có một cậu em trai không đàng hoàng, đúng thật là khổ!
Trần Hồng lại là người hiếu thắng, cũng đâu có dư giả gì?
Nhà mẹ đẻ như vậy là không được!
Cô ta vừa đưa đồ vừa nhìn với vẻ đồng tình: “Này.”
Khương Điềm Điềm chờ mãi chờ mãi, mới thấy Trần Thanh Phong mang theo đồ trở lại, hắn vui vẻ nói: “Em xem này, anh biết ngay chị ấy không phải là người thích nhận quà từ người khác mà. Một đổi một, từ trước đến giờ chị của anh đều rất thực dụng.”
Khương Điềm Điềm cảm động khẽ cười: “Chị ấy đúng là một người tốt.”
Trần Thanh Phong gật đầu: “Chị ấy là một người tốt, nhưng mà hơi ngốc một chút.”
Khương Điềm Điềm: “……”
Nhân lúc trời còn sáng, hai người liền không chậm trễ, chỉ dừng lại ở Cung Tiêu Xã một lúc đã mau chóng quay về đại đội Phong Thu. Hai giờ đi đường, thật sự đã thấm mệt, còn chưa đi được bao xa, đã cảm giác được bầu trời đang dần đen lại.
Khương Điềm Điềm nhích lại gần bên cạnh Trần Thanh Phong, có chút sợ hãi.
Rừng núi hoang vu, sao có thể không sợ cho được.
Trần Thanh Phong cảm nhận được động tác nhỏ cô, dừng bước chân, ngồi xổm xuống đất: “Lên đi.”
Khương Điềm Điềm: “Gì cơ?”
Trần Thanh Phong: “Còn cái gì nữa, anh cõng em.”
Khương Điềm Điềm lập tức vui sướng nhảy lên lưng Trần Thanh Phong, cô nói: “Nếu anh thấy mệt thì cứ nói với em.”
Trần Thanh Phong: “Mệt cái gì chứ! Em nhẹ như một con chim ý.”
Khương Điềm Điềm nhợt nhạt nở nụ cười, cả người cô dán vào lưng hắn, khuôn mặt nhỏ dựa vào vai hắn, thấp giọng nói: “Tiểu Phong, anh thật là tốt.”
Trần Thanh Phong nở nụ cười, hỏi: “Em đã nghe truyện Tây Du Ký chưa?”
Khương Điềm Điềm lập tức nói: “Em nghe rồi.”
Trần Thanh Phong: “Em có cảm thấy, anh giống như là Trư Bát Giới đang cõng vợ không?”
Cho nên mỗi một lần tự mua, Trần Hồng đều không tránh mặt mọi người.
Bởi vì điều này mà ai cũng biết rằng Trần Hồng có một cậu em trai ham ăn ham uống.
Tất nhiên Trần Thanh Phong sẽ không khách khí, chị gái cho thì hắn liền cầm, sau đó nói: “Chị, ra đây em bảo.”
Trần Hồng cùng hắn đi vào một góc, hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lại nói: “Trong nhà có chuyện gì hả?”
Trần Thanh Phong: “Không phải, chị, chị đang mong nhà mình có chuyện gì sao! Trong nhà có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Hắn đem bọc giấy thấm dầu đưa cho Trần Hồng, nói: “Cái này cho chị!”
Trần Hồng vừa mở ra liền nhìn thấy, lắp bắp kinh hãi: “Trời ơi, bánh bao nhân thịt!”
Không thể nhầm lẫn!
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Em đã làm gì?”
Trần Thanh Phong: “Em có thể làm gì chứ! Điềm Điềm tìm được mấy tấm phiếu gạo mà ba cô ấy cất giữ trong nhà. Chúng em cũng đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi, đến hôm nay mới đi lên huyện để sử dụng. Xời, đây không phải là mua bánh bao sao? Thế nào, chị, thấy thằng em trai này đã đủ tấm lòng chưa! Có đồ ăn ngon liền nghĩ đến chị đầu tiên. À, còn có một gói kẹo nữa, là dành cho cháu trai và cháu gái của em. Để bọn chúng phải luôn nhớ rằng em chính là một người cậu tuyệt vời.”
Trần Hồng: “……”
Cô ngập ngừng khóe miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Hơn nửa ngày, mới thấp giọng: “Sao em có thể tiêu tiền của con gái chứ? Hơn nữa, em mang bánh bao cho chị, cô ấy có biết không?”
Trần Thanh Phong: “Sao không biết? Trời ơi, thật là, chị, đừng có nghĩ nhiều như vậy, chúng em tình đầu ý hợp, sẽ không để bụng mấy chuyện như này đâu. Không chỉ vậy, chính cô ấy đã bảo em mua thêm một gói kẹo nữa đấy.”
Trần Hồng: “……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn cậu em trai trước mặt, có chút nói không nên lời.
Thằng nhóc này đúng là dùng mặt để lừa ăn mà.
“Về sau đối xử tốt với con bé một chút.”
Trần Thanh Phong: “Đó là điều đương nhiên, Điềm Điềm chính là vợ của em, em không đối xử tốt với cô ấy thì đối xử tốt với ai. Em cũng không phải đứa ngốc. À mà này, bánh bao là đưa cho chị, vậy nên chị tự ăn đi, đừng có lúc nào cũng để dành cho chồng con. Chăm sóc gia đình, tại sao chỉ cần bồi bổ cho bọn họ, mà chị thì lại không cần? Chị xem, chị đã lão hoá thành bộ dạng nào rồi, đúng là mệt mỏi.”
Vừa rồi vẫn còn rất cảm động, nghe được câu cuối cùng, Trần Hồng liền trợn mắt muốn đánh người.
Suýt chút nữa cô đã đá cho hắn một cái, thấp giọng: “Chị già chỗ nào? Cái đồ hỗn xược này, em muốn ăn roi đúng không?”
Trần Thanh Phong: “Chị tìm gậy ở đâu bây giờ?”
Hắn cười nhạo: “Chị, chị thật là choáng váng.”
Trần Hồng: “……!”
Thật muốn đánh hắn.
Cô hít vào mộ hơi thật sâu, hỏi: “Khương Điềm Điềm đâu rồi?”
Trần Thanh Phong: “Đang ở bên ngoài. Được rồi, em đi trước đây. Trời sắp tối rồi.”
Trần Hồng: “Chờ một chút.”
Cô giữ chặt Trần Thanh Phong, đi tới một quầy khác, nói: “Tuyết, cho chị một túi đường đỏ, thêm cả một gói bánh quy nữa, ngày mai chị đưa tiền cho.”
Người bán hàng tên “Tuyết” đồng tình nhìn thoáng qua Trần Hồng, đem đồ vật đưa cho cô.
Có nhà mẹ đẻ kéo chân sau, lại có một cậu em trai không đàng hoàng, đúng thật là khổ!
Trần Hồng lại là người hiếu thắng, cũng đâu có dư giả gì?
Nhà mẹ đẻ như vậy là không được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta vừa đưa đồ vừa nhìn với vẻ đồng tình: “Này.”
Khương Điềm Điềm chờ mãi chờ mãi, mới thấy Trần Thanh Phong mang theo đồ trở lại, hắn vui vẻ nói: “Em xem này, anh biết ngay chị ấy không phải là người thích nhận quà từ người khác mà. Một đổi một, từ trước đến giờ chị của anh đều rất thực dụng.”
Khương Điềm Điềm cảm động khẽ cười: “Chị ấy đúng là một người tốt.”
Trần Thanh Phong gật đầu: “Chị ấy là một người tốt, nhưng mà hơi ngốc một chút.”
Khương Điềm Điềm: “……”
Nhân lúc trời còn sáng, hai người liền không chậm trễ, chỉ dừng lại ở Cung Tiêu Xã một lúc đã mau chóng quay về đại đội Phong Thu. Hai giờ đi đường, thật sự đã thấm mệt, còn chưa đi được bao xa, đã cảm giác được bầu trời đang dần đen lại.
Khương Điềm Điềm nhích lại gần bên cạnh Trần Thanh Phong, có chút sợ hãi.
Rừng núi hoang vu, sao có thể không sợ cho được.
Trần Thanh Phong cảm nhận được động tác nhỏ cô, dừng bước chân, ngồi xổm xuống đất: “Lên đi.”
Khương Điềm Điềm: “Gì cơ?”
Trần Thanh Phong: “Còn cái gì nữa, anh cõng em.”
Khương Điềm Điềm lập tức vui sướng nhảy lên lưng Trần Thanh Phong, cô nói: “Nếu anh thấy mệt thì cứ nói với em.”
Trần Thanh Phong: “Mệt cái gì chứ! Em nhẹ như một con chim ý.”
Khương Điềm Điềm nhợt nhạt nở nụ cười, cả người cô dán vào lưng hắn, khuôn mặt nhỏ dựa vào vai hắn, thấp giọng nói: “Tiểu Phong, anh thật là tốt.”
Trần Thanh Phong nở nụ cười, hỏi: “Em đã nghe truyện Tây Du Ký chưa?”
Khương Điềm Điềm lập tức nói: “Em nghe rồi.”
Trần Thanh Phong: “Em có cảm thấy, anh giống như là Trư Bát Giới đang cõng vợ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro