Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Trả Ơn
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Trần Thanh Phong vui rạo rực: “Anh cứ tưởng là đã dùng hết phiếu gạo rồi, không ngờ rằng vẫn còn hai phiếu công nghiệp, vừa lúc có thể dùng hai tấm phiếu gạo đổi lấy một tấm phiếu xà phòng.”
Khương Điềm Điềm: “Tốt quá!”
Hai người vui vẻ đi mua đồ, nhưng mà tốc độ tiêu tiền thật là nhanh quá đi. Vừa rồi vẫn còn dư hai đồng ba. Vậy mà thoáng một cái, chỉ còn lại có một đồng tám hào.
Trần Thanh Phong vuốt tóc nói: “Tiền tiêu thật đúng là quá nhanh.”
Trong lòng Khương Điềm Điềm xúc động mà gật đầu.
Thế nhưng Trần Thanh Phong rất mau chóng lại hớn hở cười nói: “Chúng ta còn lại một đồng tám, cũng không ít! Trước đây, thời điểm nhiều nhất anh cũng chỉ có năm hào thôi.”
Hai con người tính tình vốn lạc quan vui vẻ cũng không bởi vì chuyện tiêu nhiều tiền mà cảm thấy buồn bã, ngược lại còn tay trong tay cùng nhau ra về.
Vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy mấy “cô gái xinh đẹp” chặn đường một cặp nam nữ, vênh váo tự đắc, mang theo thái độ nghiêm túc mà tra hỏi, Khương Điềm Điềm đột nhiên rút tay mình ra.
Trần Thanh Phong cũng lập tức nhìn thẳng, chẳng qua là, tốc độ bước đi của hai người đều nhanh hơn một chút.
Đi một đoạn khá xa, bọn họ lại nhìn thấy mấy “cô gái xinh đẹp” lướt qua, chắc là bởi vì đã xem quá nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, nên Khương Điềm Điềm thấy hơi sợ người như vậy.
Cô nói thật nhanh: “Chúng ta mau trở về đi.”
Trần Thanh Phong gật đầu: “Đi, trực tiếp đi tới nhà ga.”
Ngay cả ý định đi dạo xung quanh những địa điểm khác, bọn họ cũng dứt khoát từ bỏ.
Quả nhiên, đời sống xã hội trên thành thị có quá nhiều mảng tối, quay về nông thôn vẫn là tốt nhất.
Trên đường đi, không biết bây giờ đã là lúc nào rồi, bởi vì không gian trên xe hoàn toàn kín mít. Trong túi của Trần Thanh Phong có bánh bao nhân thịt, có thể ngửi được mùi thịt thấp thoáng bay ra. Khương Điềm Điềm thừa dịp không ai phát hiện, lập tức mở cửa sổ xe ra.
Bọn họ thà rằng chịu lạnh một chút, cũng muốn giữ được an toàn.
Đúng thật là phải nên cẩn thận từng chút một.
Cũng may, thời điểm này chẳng mấy ai ngồi xe khách, hơn nữa số người bị say xe cũng không ít, rất nhiều người mở cửa sổ ra. Vả lại trong xe có rất nhiều mùi hương xen lẫn vào nhau, có vẻ mùi thịt của bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm.
Chờ đến khi về đến công xã, Khương Điềm Điềm mới dám thở hắt ra một hơi, nói: “Trên huyện thật là đáng sợ.”
Trần Thanh Phong: “Hiện tại đã tốt hơn rồi đó, hai năm trước còn đáng sợ hơn nhiều.”
Khương Điềm Điềm: “……”
Lúc này, phải cảm tạ thân phận tám đời bần nông của mình.
Trần Thanh Phong: “Điềm Điềm, hôm nay mua bánh bao nhân thịt, có thể cho anh mang đi ba cái không?”
Khương Điềm Điềm: “Đương nhiên là được rồi. Đâu phải đồ của mình em, là của hai chúng ta mà.”
Cô cũng không phải là dạng người có lòng tham không đáy nha.
Tuy rằng bánh bao nhân thịt ăn rất ngon, nhưng mà cũng không thể ăn mảnh một mình được.
Trần Thanh Phong: “Anh định đưa cho chị gái một cái, về nhà sẽ cho ba mẹ anh mỗi người một cái. Nhận của người khác, tất nhiên phải trả ơn! Bánh bao đổi lấy cặp sách.”
Khương Điềm Điềm: “Được! Nhưng mà, anh sẽ giải thích như thế nào? Cái này không có phiếu thì làm sao mua được?”
Trần Thanh Phong cười hì hì: “Anh sẽ nói là nhà em tích góp được, tranh thủ chuyến này đi lên huyện liền lôi ra dùng. Nhân tiện tạo thêm ấn tượng tốt với mọi người.”
Khương Điềm Điềm: “Được thôi.”
Cô lấy một gói kẹo từ trong cặp ra, nói: “Cái này cũng cho chị gái anh, bảo chị ấy đưa cho đám trẻ con ăn.”
Trần Thanh Phong: “Được.”
Hai người bàn bạc xong, Trần Thanh Phong lại dẫn Khương Điềm Điềm đi tới Cung Tiêu Xã của công xã. Bọn họ mang theo nhiều đồ, lại nghĩ rằng nếu để nhiều người nhìn thấy thì sẽ càng thêm phức tạp, hắn nói: “Em đứng ở đây chờ anh nhá, cũng đừng đi vào.”
Hắn đeo túi xách lên lưng Khương Điềm Điềm, sau đó tự mình mang theo một cái bánh bao nhân thịt được gói trong giấy thấm dầu đi vào Cung Tiêu Xã.
Hiện tại đang là tháng ba, chỉ tầm 5 giờ chiều mà trời đã tối rồi. Bốn giờ rưỡi bọn họ sẽ được tan tầm, nhìn đồng hồ thấy còn nửa tiếng nữa, Trần Hồng cũng bắt đầu suy nghĩ xem tối nay về nhà sẽ làm gì.
“Chị.”
Trần Hồng còn đang ngây người nghĩ đến chuyện nấu nướng, bỗng nhiên nhìn thấy em trai chạy tới.
“Sao em lại tới đây?”
Trần Thanh Phong dựa vào quầy hàng, vui tươi hớn hở: “Em nhớ chị mà, không phải em tới đây để gặp chị sao?”
Trần Hồng trợn trắng mắt: “Tự nhiên lại bày ra dáng vẻ này, em bị làm sao vậy? Lại đang thiếu cái gì đúng không?”
Nói đến nấu nướng, cô liền cắt một cục bột trước quầy bán bánh, đưa cho hắn: “Em mang cái này về nhà đi.”
Khương Điềm Điềm: “Tốt quá!”
Hai người vui vẻ đi mua đồ, nhưng mà tốc độ tiêu tiền thật là nhanh quá đi. Vừa rồi vẫn còn dư hai đồng ba. Vậy mà thoáng một cái, chỉ còn lại có một đồng tám hào.
Trần Thanh Phong vuốt tóc nói: “Tiền tiêu thật đúng là quá nhanh.”
Trong lòng Khương Điềm Điềm xúc động mà gật đầu.
Thế nhưng Trần Thanh Phong rất mau chóng lại hớn hở cười nói: “Chúng ta còn lại một đồng tám, cũng không ít! Trước đây, thời điểm nhiều nhất anh cũng chỉ có năm hào thôi.”
Hai con người tính tình vốn lạc quan vui vẻ cũng không bởi vì chuyện tiêu nhiều tiền mà cảm thấy buồn bã, ngược lại còn tay trong tay cùng nhau ra về.
Vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy mấy “cô gái xinh đẹp” chặn đường một cặp nam nữ, vênh váo tự đắc, mang theo thái độ nghiêm túc mà tra hỏi, Khương Điềm Điềm đột nhiên rút tay mình ra.
Trần Thanh Phong cũng lập tức nhìn thẳng, chẳng qua là, tốc độ bước đi của hai người đều nhanh hơn một chút.
Đi một đoạn khá xa, bọn họ lại nhìn thấy mấy “cô gái xinh đẹp” lướt qua, chắc là bởi vì đã xem quá nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, nên Khương Điềm Điềm thấy hơi sợ người như vậy.
Cô nói thật nhanh: “Chúng ta mau trở về đi.”
Trần Thanh Phong gật đầu: “Đi, trực tiếp đi tới nhà ga.”
Ngay cả ý định đi dạo xung quanh những địa điểm khác, bọn họ cũng dứt khoát từ bỏ.
Quả nhiên, đời sống xã hội trên thành thị có quá nhiều mảng tối, quay về nông thôn vẫn là tốt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường đi, không biết bây giờ đã là lúc nào rồi, bởi vì không gian trên xe hoàn toàn kín mít. Trong túi của Trần Thanh Phong có bánh bao nhân thịt, có thể ngửi được mùi thịt thấp thoáng bay ra. Khương Điềm Điềm thừa dịp không ai phát hiện, lập tức mở cửa sổ xe ra.
Bọn họ thà rằng chịu lạnh một chút, cũng muốn giữ được an toàn.
Đúng thật là phải nên cẩn thận từng chút một.
Cũng may, thời điểm này chẳng mấy ai ngồi xe khách, hơn nữa số người bị say xe cũng không ít, rất nhiều người mở cửa sổ ra. Vả lại trong xe có rất nhiều mùi hương xen lẫn vào nhau, có vẻ mùi thịt của bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm.
Chờ đến khi về đến công xã, Khương Điềm Điềm mới dám thở hắt ra một hơi, nói: “Trên huyện thật là đáng sợ.”
Trần Thanh Phong: “Hiện tại đã tốt hơn rồi đó, hai năm trước còn đáng sợ hơn nhiều.”
Khương Điềm Điềm: “……”
Lúc này, phải cảm tạ thân phận tám đời bần nông của mình.
Trần Thanh Phong: “Điềm Điềm, hôm nay mua bánh bao nhân thịt, có thể cho anh mang đi ba cái không?”
Khương Điềm Điềm: “Đương nhiên là được rồi. Đâu phải đồ của mình em, là của hai chúng ta mà.”
Cô cũng không phải là dạng người có lòng tham không đáy nha.
Tuy rằng bánh bao nhân thịt ăn rất ngon, nhưng mà cũng không thể ăn mảnh một mình được.
Trần Thanh Phong: “Anh định đưa cho chị gái một cái, về nhà sẽ cho ba mẹ anh mỗi người một cái. Nhận của người khác, tất nhiên phải trả ơn! Bánh bao đổi lấy cặp sách.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Điềm Điềm: “Được! Nhưng mà, anh sẽ giải thích như thế nào? Cái này không có phiếu thì làm sao mua được?”
Trần Thanh Phong cười hì hì: “Anh sẽ nói là nhà em tích góp được, tranh thủ chuyến này đi lên huyện liền lôi ra dùng. Nhân tiện tạo thêm ấn tượng tốt với mọi người.”
Khương Điềm Điềm: “Được thôi.”
Cô lấy một gói kẹo từ trong cặp ra, nói: “Cái này cũng cho chị gái anh, bảo chị ấy đưa cho đám trẻ con ăn.”
Trần Thanh Phong: “Được.”
Hai người bàn bạc xong, Trần Thanh Phong lại dẫn Khương Điềm Điềm đi tới Cung Tiêu Xã của công xã. Bọn họ mang theo nhiều đồ, lại nghĩ rằng nếu để nhiều người nhìn thấy thì sẽ càng thêm phức tạp, hắn nói: “Em đứng ở đây chờ anh nhá, cũng đừng đi vào.”
Hắn đeo túi xách lên lưng Khương Điềm Điềm, sau đó tự mình mang theo một cái bánh bao nhân thịt được gói trong giấy thấm dầu đi vào Cung Tiêu Xã.
Hiện tại đang là tháng ba, chỉ tầm 5 giờ chiều mà trời đã tối rồi. Bốn giờ rưỡi bọn họ sẽ được tan tầm, nhìn đồng hồ thấy còn nửa tiếng nữa, Trần Hồng cũng bắt đầu suy nghĩ xem tối nay về nhà sẽ làm gì.
“Chị.”
Trần Hồng còn đang ngây người nghĩ đến chuyện nấu nướng, bỗng nhiên nhìn thấy em trai chạy tới.
“Sao em lại tới đây?”
Trần Thanh Phong dựa vào quầy hàng, vui tươi hớn hở: “Em nhớ chị mà, không phải em tới đây để gặp chị sao?”
Trần Hồng trợn trắng mắt: “Tự nhiên lại bày ra dáng vẻ này, em bị làm sao vậy? Lại đang thiếu cái gì đúng không?”
Nói đến nấu nướng, cô liền cắt một cục bột trước quầy bán bánh, đưa cho hắn: “Em mang cái này về nhà đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro