Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Mua Mua Mua! 3
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Trần Thanh Phong nhận thấy Khương Điềm Điềm không thể chịu nổi loại mùi vị này, liền giữ chặt cô, sau đó mau chóng đỡ xuống xe. Mùi hương khó chịu khiến Khương Điềm Điềm cảm thấy hơi ghê ghê, cô hít một hơi thật sâu, nói: “Em phải uống một chút gì đó.”
Nhưng mà… bây giờ không phải thời hiện đại, không thể có chuyện chỉ cần tuỳ tiện rẽ vào một con phố bất kỳ nào đó cũng mua được trà sữa, điều này tuyệt đối không có khả năng. Cho nên, có muốn cũng đừng mất công suy nghĩ.
Rất nhanh chóng Khương Điềm Điềm đã nhận ra đây là một vấn đề nan giải, cô há miệng nuốt vào một ngụm gió, nói: “Được rồi, không cần uống nữa, mau đi thôi.”
Trần Thanh Phong: “……”
Khương Điềm Điềm: “Em ổn mà.”
Trần Thanh Phong nắm chặt bàn tay nhỏ của cô rồi nói: “Chúng ta đi tới nhà hàng quốc doanh ăn một chút gì đi, chắn chắn ở đó cũng có đồ uống.”
Nói thật thì suốt một quãng đường dài, ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, chính bản thân Trần Thanh Phong cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nếu là trước đây, hắn là một tên nghèo nàn túng thiếu, tất nhiên sẽ không có suy nghĩ đi tới nhà hàng quốc doanh để ăn cơm. Nhưng hôm nay thì khác.
Anh của ngày hôm nay, đã không phải là anh của ngày hôm qua.
“Đi, ăn cơm nào!”
Khương Điềm Điềm: “Được!”
Mặc dù trước đây Trần Thanh Phong đã học cao trung trên huyện, nhưng hắn chưa từng đi tới nhà hàng quốc doanh để ăn cơm. Bởi vì điều kiện gia đình không cho phép. Nhà họ Trần cũng được xem như một gia đình khá giả ở đại đội Phong Thu, nhưng vẫn không thể so sánh được với những gia đình công nhân viên chức trên huyện. Chỉ cần liếc qua, cũng có thể nhìn rõ sự khác biệt.
Tuy rằng đều có mụn vá, nhưng nếu so sánh một cái mụn vá cùng tám mụn vá, thì vẫn là cách biệt một trời một vực.
Trần Thanh Phong: “Nơi phát triển tấp nập nhất trong huyện thành chính là mấy con phố xung quanh đây. Nhà hàng quốc doanh, Cung Tiêu Xã, ngân hàng, và cả các cửa hàng thực phẩm, cửa hàng bách hoá đều ở bên này.”
Hắn vừa đi vừa giới thiệu, tuy rằng những điều này dường như không liên quan đến mục đích bọn họ tới đây, nhưng dù gì cũng đã tới rồi, đương nhiên phải giới thiệu qua một chút. Khương Điềm Điềm đưa mắt nhìn một vòng, tuy nói là huyện thành, nhưng thoạt nhìn… thật ra còn không bằng Nông Gia Nhạc mà cô đã xuyên tới trước đây.
Nhưng mà, dù có thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào ngăn cản sự phấn khích của Khương Điềm Điềm.
Tâm tình của cô thật sự là không tồi.
Có đôi khi, hoàn cảnh tốt cũng không quá quan trọng. Mà quan trọng là tâm trạng của con người có thư thái hay không.
Cô đi theo Trần Thanh Phong, thích thú nhìn đông nhìn tây, bộc lộ nguyên si hình ảnh của một con nhóc nhà quê vừa lên thành thị chưa hiểu rõ sự đời. So với những làn đường chật kín xe ô tô của đời sau, thì nơi này ngay cả hình bóng của một chiếc ô tô cũng không có, thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy mấy cái xe đạp lướt qua, những người ngồi trên đó còn ưỡn thẳng lưng ngẩng cao đầu, dường như là rất đắc ý.
Lúc hai người đi đến nhà hàng quốc doanh, có vẻ như hàng quán vừa mới mở cửa, một đoàn người đang xếp hàng đi vào bên trong, Trần Thanh Phong nhanh chóng kéo Khương Điềm Điềm cùng nhau nối đuôi đi lên.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng quốc doanh, người bán hàng của Cung Tiêu Xã, toàn bộ đều là những kẻ buôn bán đáng ghét nhất trong thời đại này.
Khương Điềm Điềm tò mò liếc mắt một cái, quả nhiên thái độ của người phục vụ không mấy tốt đẹp.
Khương Điềm Điềm: “……”
Tuy rằng cô xuyên qua tiểu thuyết là nhầm lẫn, nhưng chuyện này thật ra không có sai.
“Em muốn ăn gì? Sang bên kia nhìn xem, chắc là thực đơn của hôm nay.” Trần Thanh Phong nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm bước qua đó, lẩm bẩm: “Thịt kho tàu, trứng gà chiên, khoai tây hấp, cải trắng muối chua, bánh bao, cơm gạo trắng.”
Đường đường là một nhà hàng quốc doanh trong huyện, vậy mà chỉ được có vài món ăn!
Nhưng mà tầm mắt của Khương Điềm Điềm vẫn dính ở trên bảng thực đơn, cô nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Có thịt là được rồi, ai mà không muốn ăn thịt chứ!”
Trần Thanh Phong: “Rất có lý, vậy chúng ta sẽ gọi thịt kho tàu và trứng gà chiên. Mỗi người một chén cơm và một cái bánh bao thịt, em thấy thế nào?”
Khương Điềm Điềm: “Như vậy là được rồi.”
Người phục vụ rất nhanh đã bưng đồ lên. Cô ta bày ra dáng vẻ của một bà mẹ kế, giống như phim zombie tận thế kinh dị, tuy lạnh nhạt nhưng vẫn rất vênh váo: “Muốn cái gì nào!”
Trần Thanh Phong lập tức nói ra món mình muốn ăn, cũng may phiếu gạo của bọn họ đủ dùng, không chỉ là đủ mà còn thừa một ít.
Nhưng mà… bây giờ không phải thời hiện đại, không thể có chuyện chỉ cần tuỳ tiện rẽ vào một con phố bất kỳ nào đó cũng mua được trà sữa, điều này tuyệt đối không có khả năng. Cho nên, có muốn cũng đừng mất công suy nghĩ.
Rất nhanh chóng Khương Điềm Điềm đã nhận ra đây là một vấn đề nan giải, cô há miệng nuốt vào một ngụm gió, nói: “Được rồi, không cần uống nữa, mau đi thôi.”
Trần Thanh Phong: “……”
Khương Điềm Điềm: “Em ổn mà.”
Trần Thanh Phong nắm chặt bàn tay nhỏ của cô rồi nói: “Chúng ta đi tới nhà hàng quốc doanh ăn một chút gì đi, chắn chắn ở đó cũng có đồ uống.”
Nói thật thì suốt một quãng đường dài, ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, chính bản thân Trần Thanh Phong cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nếu là trước đây, hắn là một tên nghèo nàn túng thiếu, tất nhiên sẽ không có suy nghĩ đi tới nhà hàng quốc doanh để ăn cơm. Nhưng hôm nay thì khác.
Anh của ngày hôm nay, đã không phải là anh của ngày hôm qua.
“Đi, ăn cơm nào!”
Khương Điềm Điềm: “Được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù trước đây Trần Thanh Phong đã học cao trung trên huyện, nhưng hắn chưa từng đi tới nhà hàng quốc doanh để ăn cơm. Bởi vì điều kiện gia đình không cho phép. Nhà họ Trần cũng được xem như một gia đình khá giả ở đại đội Phong Thu, nhưng vẫn không thể so sánh được với những gia đình công nhân viên chức trên huyện. Chỉ cần liếc qua, cũng có thể nhìn rõ sự khác biệt.
Tuy rằng đều có mụn vá, nhưng nếu so sánh một cái mụn vá cùng tám mụn vá, thì vẫn là cách biệt một trời một vực.
Trần Thanh Phong: “Nơi phát triển tấp nập nhất trong huyện thành chính là mấy con phố xung quanh đây. Nhà hàng quốc doanh, Cung Tiêu Xã, ngân hàng, và cả các cửa hàng thực phẩm, cửa hàng bách hoá đều ở bên này.”
Hắn vừa đi vừa giới thiệu, tuy rằng những điều này dường như không liên quan đến mục đích bọn họ tới đây, nhưng dù gì cũng đã tới rồi, đương nhiên phải giới thiệu qua một chút. Khương Điềm Điềm đưa mắt nhìn một vòng, tuy nói là huyện thành, nhưng thoạt nhìn… thật ra còn không bằng Nông Gia Nhạc mà cô đã xuyên tới trước đây.
Nhưng mà, dù có thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào ngăn cản sự phấn khích của Khương Điềm Điềm.
Tâm tình của cô thật sự là không tồi.
Có đôi khi, hoàn cảnh tốt cũng không quá quan trọng. Mà quan trọng là tâm trạng của con người có thư thái hay không.
Cô đi theo Trần Thanh Phong, thích thú nhìn đông nhìn tây, bộc lộ nguyên si hình ảnh của một con nhóc nhà quê vừa lên thành thị chưa hiểu rõ sự đời. So với những làn đường chật kín xe ô tô của đời sau, thì nơi này ngay cả hình bóng của một chiếc ô tô cũng không có, thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy mấy cái xe đạp lướt qua, những người ngồi trên đó còn ưỡn thẳng lưng ngẩng cao đầu, dường như là rất đắc ý.
Lúc hai người đi đến nhà hàng quốc doanh, có vẻ như hàng quán vừa mới mở cửa, một đoàn người đang xếp hàng đi vào bên trong, Trần Thanh Phong nhanh chóng kéo Khương Điềm Điềm cùng nhau nối đuôi đi lên.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng quốc doanh, người bán hàng của Cung Tiêu Xã, toàn bộ đều là những kẻ buôn bán đáng ghét nhất trong thời đại này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Điềm Điềm tò mò liếc mắt một cái, quả nhiên thái độ của người phục vụ không mấy tốt đẹp.
Khương Điềm Điềm: “……”
Tuy rằng cô xuyên qua tiểu thuyết là nhầm lẫn, nhưng chuyện này thật ra không có sai.
“Em muốn ăn gì? Sang bên kia nhìn xem, chắc là thực đơn của hôm nay.” Trần Thanh Phong nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm bước qua đó, lẩm bẩm: “Thịt kho tàu, trứng gà chiên, khoai tây hấp, cải trắng muối chua, bánh bao, cơm gạo trắng.”
Đường đường là một nhà hàng quốc doanh trong huyện, vậy mà chỉ được có vài món ăn!
Nhưng mà tầm mắt của Khương Điềm Điềm vẫn dính ở trên bảng thực đơn, cô nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Có thịt là được rồi, ai mà không muốn ăn thịt chứ!”
Trần Thanh Phong: “Rất có lý, vậy chúng ta sẽ gọi thịt kho tàu và trứng gà chiên. Mỗi người một chén cơm và một cái bánh bao thịt, em thấy thế nào?”
Khương Điềm Điềm: “Như vậy là được rồi.”
Người phục vụ rất nhanh đã bưng đồ lên. Cô ta bày ra dáng vẻ của một bà mẹ kế, giống như phim zombie tận thế kinh dị, tuy lạnh nhạt nhưng vẫn rất vênh váo: “Muốn cái gì nào!”
Trần Thanh Phong lập tức nói ra món mình muốn ăn, cũng may phiếu gạo của bọn họ đủ dùng, không chỉ là đủ mà còn thừa một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro