Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Người Có Tiền
Hương Tô Lật
2024-09-03 21:21:32
Trần Thanh Phong không chút do dự đếm số phiếu còn lại, nói: “Cho tôi thêm chín cái bánh bao nhân thịt, thêm một chén cơm nữa.”
Số phiếu cơm còn dư lại, dùng hết toàn bộ!
Người phục vụ hơi kinh ngạc quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, nhưng ngay lập tức lại trợn mắt rời đi.
Khương Điềm Điềm cũng không hỏi Trần Thanh Phong vì sao lại mua nhiều như vậy, cô chỉ duỗi tay ra, nói: “Đưa thư giới thiệu cho em.”
Trần Thanh Phong: “Đây.”
Khương Điềm Điềm kiểm tra lại một chút, nói: “Em đi ra ngoài xử lý chút việc, một lát sẽ trở về.”
Còn chưa ra đến cửa, cô bày ra vẻ mặt “siêu hung ác” quay lại nhìn hắn, nói: “Phải chờ em! Anh không được ăn trước đâu đấy!”
Trần Thanh Phong: “……”
Hắn cười tủm tỉm: “Đi nhanh về nhanh.”
Khương Điềm Điềm lập tức bước nhanh ra cửa, trên đường tới đây cô đã nhìn thấy, ngân hàng chỉ cách khách sạn quốc doanh ba cửa hàng. Chạy tới cửa, Khương Điềm Điềm phát hiện, ngân hàng ở đây hoàn toàn khác biệt so với ngân hàng trong tưởng tượng của cô.
Nơi này không hề có một thiết bị hiện đại an toàn nào, thậm chí còn không có cả tấm kính ngăn cách. Hai nhân viên công tác cứ thế ngồi ở vị trí của mình, động tác đồng thời nhìn về phía cô.
Khương Điềm Điềm cảm thấy ngại ngùng, cô vốn là một đứa con gái nhút nhát, tất nhiên đã bị ánh mắt của bọn họ doạ cho hết hồn.
Cô lấy hết can đảm tiến vào, đem tất cả giấy tờ của mình đặt lên bàn, khẽ nói: “Tôi muốn lấy tiền.”
“Biên lai gửi tiền đâu?”
Ngữ khí của “mắt kính nhỏ” ngồi trong quầy không mấy thân thiện.
Khương Điềm Điềm: “Biên lai gửi tiền đã bị cháy rồi.”
Cô lại nói: “Đây là tên của ba tôi, ông ấy đã qua đời rồi. Biên lai gửi tiền không cẩn thận đã bị thiêu cháy. Cho nên tôi đem chứng minh thư tới.”
Tất cả các loại giấy tờ đã được cô chuẩn bị đầy đủ. Giấy chứng nhận tử vong của ba cô, giấy chứng minh quan hệ của cô với Khương lão nhị, còn có thư giới thiệu của thôn và cả sổ hộ khẩu nữa.
“Mắt kính nhỏ” cẩn thận kiểm tra lại giấy tờ của cô, gật đầu đi vào trong buồng. Khương Điềm Điềm ngồi ở băng ghế, nhìn giống như một đứa trẻ, hai tay đặt trên đầu gối, yên lặng chờ đợi.
Qua một hồi lâu “mắt kính nhỏ” mới đi ra, phía sau hắn có thêm một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ ít hơn “mắt kính nhỏ” mấy tuổi, nhưng cũng mang mắt kính.
Khương Điềm Điềm lặng lẽ đặt cho ông ta tên gọi là “mắt kính lớn”.
“Mắt kính lớn” đánh giá trên dưới Khương Điềm Điềm một chút, gật đầu: “Tổng số tiền gửi tiết kiệm của đồng chí Khương Nhị Trụ là một ngàn đồng, tiền lãi là một đồng bảy hào, cô có muốn lấy hết về không?”
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Trời ơi, ba của cô chính là người có tiền!
Ở thời đại này, lương tháng không phải chỉ có ba, bốn hào thôi sao?
Một ngàn đồng, cô có chút mơ hồ, đây là đi cướp ngân hàng sao???
Nhưng mà, sau phút giây giật mình ngắn ngủi, cô lập tức nói: “Không lấy hết, tôi chỉ rút tiền lãi thôi. Một ngàn đồng kia tiếp tục gửi tiết kiệm, ba tôi không còn nữa, vậy thì chuyển thành tên của tôi đi.”
“Mắt kính lớn” gật đầu, cảm thấy cô gái nhỏ này cũng khá hiểu chuyện. Thời buổi này chẳng còn mấy ai tin tưởng vào ngân hàng nữa, rất ít người tới gửi tiền tiết kiệm, không chỉ ít mà còn rất hiếm. Đại đa số những người tới ngân hàng, là để “Bán” đồ vật trong nhà.
Vàng bạc trang sức, hột xoàn, ai cũng như thế, đều tới để đổi tiền. Dường như không một ai tới để gửi tiền.
“Cô gửi tiết kiệm mấy năm?” “Mắt kính lớn” ngẩng đầu hỏi.
Khương Điềm Điềm hỏi: “Trước đây, ba tôi đã gửi mấy năm?”
“Mắt kính lớn” đáp: “ Năm năm.”
Khương Điềm Điềm: “Vậy tôi sẽ gửi tiết kiệm trong ba năm. Nếu tôi cần dùng gấp, có thể rút trước thời hạn không?”
“Có thể, nhưng mà sẽ không nhận được tiền lãi đâu.”
Khương Điềm Điềm nhanh chóng gật đầu: “Cũng được.”
Chỉ trong chốc lát, một tờ giấy biên lai gửi tiền được viết bằng tay và đóng dấu đỏ liền được giao cho Khương Điềm Điềm, cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn ngài.”
“Vì nhân dân phục vụ.”
Tất cả đều khiến Khương Điềm Điềm cảm thấy thỏa mãn, cô bước nhanh ra cửa để quay lại khách sạn quốc doanh. Đại khái là trong khoảng thời gian chờ đợi vừa rồi, thức ăn đã được bưng lên đầy đủ. Trần Thanh Phong không ngừng hướng ánh mắt tới cửa ra vào, đến tận khi nhìn thấy Điềm Điềm, khóe miệng mới nhẹ nhàng cong lên.
Số phiếu cơm còn dư lại, dùng hết toàn bộ!
Người phục vụ hơi kinh ngạc quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, nhưng ngay lập tức lại trợn mắt rời đi.
Khương Điềm Điềm cũng không hỏi Trần Thanh Phong vì sao lại mua nhiều như vậy, cô chỉ duỗi tay ra, nói: “Đưa thư giới thiệu cho em.”
Trần Thanh Phong: “Đây.”
Khương Điềm Điềm kiểm tra lại một chút, nói: “Em đi ra ngoài xử lý chút việc, một lát sẽ trở về.”
Còn chưa ra đến cửa, cô bày ra vẻ mặt “siêu hung ác” quay lại nhìn hắn, nói: “Phải chờ em! Anh không được ăn trước đâu đấy!”
Trần Thanh Phong: “……”
Hắn cười tủm tỉm: “Đi nhanh về nhanh.”
Khương Điềm Điềm lập tức bước nhanh ra cửa, trên đường tới đây cô đã nhìn thấy, ngân hàng chỉ cách khách sạn quốc doanh ba cửa hàng. Chạy tới cửa, Khương Điềm Điềm phát hiện, ngân hàng ở đây hoàn toàn khác biệt so với ngân hàng trong tưởng tượng của cô.
Nơi này không hề có một thiết bị hiện đại an toàn nào, thậm chí còn không có cả tấm kính ngăn cách. Hai nhân viên công tác cứ thế ngồi ở vị trí của mình, động tác đồng thời nhìn về phía cô.
Khương Điềm Điềm cảm thấy ngại ngùng, cô vốn là một đứa con gái nhút nhát, tất nhiên đã bị ánh mắt của bọn họ doạ cho hết hồn.
Cô lấy hết can đảm tiến vào, đem tất cả giấy tờ của mình đặt lên bàn, khẽ nói: “Tôi muốn lấy tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Biên lai gửi tiền đâu?”
Ngữ khí của “mắt kính nhỏ” ngồi trong quầy không mấy thân thiện.
Khương Điềm Điềm: “Biên lai gửi tiền đã bị cháy rồi.”
Cô lại nói: “Đây là tên của ba tôi, ông ấy đã qua đời rồi. Biên lai gửi tiền không cẩn thận đã bị thiêu cháy. Cho nên tôi đem chứng minh thư tới.”
Tất cả các loại giấy tờ đã được cô chuẩn bị đầy đủ. Giấy chứng nhận tử vong của ba cô, giấy chứng minh quan hệ của cô với Khương lão nhị, còn có thư giới thiệu của thôn và cả sổ hộ khẩu nữa.
“Mắt kính nhỏ” cẩn thận kiểm tra lại giấy tờ của cô, gật đầu đi vào trong buồng. Khương Điềm Điềm ngồi ở băng ghế, nhìn giống như một đứa trẻ, hai tay đặt trên đầu gối, yên lặng chờ đợi.
Qua một hồi lâu “mắt kính nhỏ” mới đi ra, phía sau hắn có thêm một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ ít hơn “mắt kính nhỏ” mấy tuổi, nhưng cũng mang mắt kính.
Khương Điềm Điềm lặng lẽ đặt cho ông ta tên gọi là “mắt kính lớn”.
“Mắt kính lớn” đánh giá trên dưới Khương Điềm Điềm một chút, gật đầu: “Tổng số tiền gửi tiết kiệm của đồng chí Khương Nhị Trụ là một ngàn đồng, tiền lãi là một đồng bảy hào, cô có muốn lấy hết về không?”
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Trời ơi, ba của cô chính là người có tiền!
Ở thời đại này, lương tháng không phải chỉ có ba, bốn hào thôi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ngàn đồng, cô có chút mơ hồ, đây là đi cướp ngân hàng sao???
Nhưng mà, sau phút giây giật mình ngắn ngủi, cô lập tức nói: “Không lấy hết, tôi chỉ rút tiền lãi thôi. Một ngàn đồng kia tiếp tục gửi tiết kiệm, ba tôi không còn nữa, vậy thì chuyển thành tên của tôi đi.”
“Mắt kính lớn” gật đầu, cảm thấy cô gái nhỏ này cũng khá hiểu chuyện. Thời buổi này chẳng còn mấy ai tin tưởng vào ngân hàng nữa, rất ít người tới gửi tiền tiết kiệm, không chỉ ít mà còn rất hiếm. Đại đa số những người tới ngân hàng, là để “Bán” đồ vật trong nhà.
Vàng bạc trang sức, hột xoàn, ai cũng như thế, đều tới để đổi tiền. Dường như không một ai tới để gửi tiền.
“Cô gửi tiết kiệm mấy năm?” “Mắt kính lớn” ngẩng đầu hỏi.
Khương Điềm Điềm hỏi: “Trước đây, ba tôi đã gửi mấy năm?”
“Mắt kính lớn” đáp: “ Năm năm.”
Khương Điềm Điềm: “Vậy tôi sẽ gửi tiết kiệm trong ba năm. Nếu tôi cần dùng gấp, có thể rút trước thời hạn không?”
“Có thể, nhưng mà sẽ không nhận được tiền lãi đâu.”
Khương Điềm Điềm nhanh chóng gật đầu: “Cũng được.”
Chỉ trong chốc lát, một tờ giấy biên lai gửi tiền được viết bằng tay và đóng dấu đỏ liền được giao cho Khương Điềm Điềm, cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn ngài.”
“Vì nhân dân phục vụ.”
Tất cả đều khiến Khương Điềm Điềm cảm thấy thỏa mãn, cô bước nhanh ra cửa để quay lại khách sạn quốc doanh. Đại khái là trong khoảng thời gian chờ đợi vừa rồi, thức ăn đã được bưng lên đầy đủ. Trần Thanh Phong không ngừng hướng ánh mắt tới cửa ra vào, đến tận khi nhìn thấy Điềm Điềm, khóe miệng mới nhẹ nhàng cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro