Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 1
Kim Khôn Thánh
2024-10-02 13:22:42
"Đại muội, tẩu nói mấy lời này đều là vì muốn tốt cho muội cả. Muội và cái tên Bùi Yến kia mới thành thân, còn chưa viên phòng hắn đã chạy đi đánh sơn phỉ rồi, rơi vào kết cục chết không toàn thây. Khiến muội từ tân nương biết thành quả phụ còn chưa nói, còn muốn muội nuôi dưỡng hai đứa cháu mà hắn nhặt về chưa được mấy ngày, đây là đạo lý gì?"
Triệu thị kéo tay Hạ Du Du, dáng vẻ chanh chua, ra vẻ trưởng bối tận tình khuyên bảo: "Nghe lời tẩu đi, nhân lúc mẹ mìn còn ở đây, bán hai đứa bé này cầm tiền đi theo bọn ta, đến huyện Vũ Dương bắt đầu một cuộc sống mới, sống tốt cuộc đời của mình mới là đúng đắn nhất."
Hạ Du Du không trả lời.
Cách bố trí trong phòng, cách ăn mặc, lời nói và nhiệt độ cùng cảm giác chân thực từ bàn tay đang nắm lấy tay nàng, đều đang nói cho nàng biết, đây không phải là mơ.
Một phút trước, nàng còn đang trốn trong một góc của nhà kho trong căn cứ ở mạt thế gặm bắp đọc tiểu thuyết.
Một tiếng nổ rầm trời vang lên, đến khi mở mắt lại, nàng đã xuyên không rồi.
Không, nói một cách chính xác thì là hồn xuyên.
Cơ thể hiện giờ không thuộc về nàng, trong đầu cũng có thêm vài kí ức lạ lẫm.
Chỉ có thể phán đoán sơ bộ là từ mạt thế xuyên đến... cổ đại?
"Đại muội, muội còn đang do dự cái gì?"
Triệu thị thấy Hạ Du Du đang thất thần, con ngươi đảo một vòng, đáy mắt xoẹt qua một tia tính toán, thêm dầu vào lửa nói: "Muội không được mềm lòng đâu đó! Rõ ràng là cái tên Bùi Yến này lừa gạt lòng tốt của muội và thúc phụ, nói cái gì hai đứa nhỏ là cháu ngoại. Nhưng muội nhìn vẻ bề ngoài của chúng nó xem, giống Bùi Yến đến bảy tám phần, rõ ràng là con riêng bên ngoài của Bùi Yến! Không dám nói rõ với muội, lừa muội nói là cháu ngoại!"
Hạ Du Du: "..."
Bùi Yến là ai?
Hạ Du Du ngẫm nghĩ, à... Là tên chồng tiện nghi của cơ thể này, vừa mới chết.
"Mấy tên nam nhân anh tuấn kia, chẳng có ai là tốt đẹp cả!"
Cũng đâu cần vơ đũa cả nắm như thế.
Cùng lúc đó, ngoài cửa còn có một bà béo với khuôn mặt đầy nếp nhăn, môi đỏ chót, tóc cài một bông hồng lớn đang đứng ở đó, lắc lắc vòng eo đồ sộ vẫy tay với Triệu thị và Hạ Du Du nói: "Hai vị nương tử đã thương lượng xong chưa? Đứa nhỏ đó đâu? Ta đây còn vội lên đường đây!"
Sự nhiệt tình bán người của Triệu thị càng tăng vọt, lập tức đứng dậy cười lấy lòng: "Xong rồi xong rồi, hai đứa nhỏ đang bị nhốt trong kho củi bên cạnh, ta đưa ngài tới đó." Nói xong, lập tức dẫn mẹ mìn đi về phía kho củi.
Hạ Du Du: "...?"
Nàng đồng ý rồi sao?
Cửa kho củi bị Triệu thị mở ra.
Một căn phòng nhỏ không tới hai mươi mét vuông, tối đen như mực. Bên trái là đống củi và rơm rạ cao hơn một mét, bên phải có một cái lò đất và một cái chum đựng nước, còn có một cái kệ gỗ để nồi niu chén bát, trong cái xó bên cạnh kệ gỗ, là hai đứa nhỏ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đang run lẩy bẩy ôm gối ngồi xổm.
Triệu thị kéo tay Hạ Du Du, dáng vẻ chanh chua, ra vẻ trưởng bối tận tình khuyên bảo: "Nghe lời tẩu đi, nhân lúc mẹ mìn còn ở đây, bán hai đứa bé này cầm tiền đi theo bọn ta, đến huyện Vũ Dương bắt đầu một cuộc sống mới, sống tốt cuộc đời của mình mới là đúng đắn nhất."
Hạ Du Du không trả lời.
Cách bố trí trong phòng, cách ăn mặc, lời nói và nhiệt độ cùng cảm giác chân thực từ bàn tay đang nắm lấy tay nàng, đều đang nói cho nàng biết, đây không phải là mơ.
Một phút trước, nàng còn đang trốn trong một góc của nhà kho trong căn cứ ở mạt thế gặm bắp đọc tiểu thuyết.
Một tiếng nổ rầm trời vang lên, đến khi mở mắt lại, nàng đã xuyên không rồi.
Không, nói một cách chính xác thì là hồn xuyên.
Cơ thể hiện giờ không thuộc về nàng, trong đầu cũng có thêm vài kí ức lạ lẫm.
Chỉ có thể phán đoán sơ bộ là từ mạt thế xuyên đến... cổ đại?
"Đại muội, muội còn đang do dự cái gì?"
Triệu thị thấy Hạ Du Du đang thất thần, con ngươi đảo một vòng, đáy mắt xoẹt qua một tia tính toán, thêm dầu vào lửa nói: "Muội không được mềm lòng đâu đó! Rõ ràng là cái tên Bùi Yến này lừa gạt lòng tốt của muội và thúc phụ, nói cái gì hai đứa nhỏ là cháu ngoại. Nhưng muội nhìn vẻ bề ngoài của chúng nó xem, giống Bùi Yến đến bảy tám phần, rõ ràng là con riêng bên ngoài của Bùi Yến! Không dám nói rõ với muội, lừa muội nói là cháu ngoại!"
Hạ Du Du: "..."
Bùi Yến là ai?
Hạ Du Du ngẫm nghĩ, à... Là tên chồng tiện nghi của cơ thể này, vừa mới chết.
"Mấy tên nam nhân anh tuấn kia, chẳng có ai là tốt đẹp cả!"
Cũng đâu cần vơ đũa cả nắm như thế.
Cùng lúc đó, ngoài cửa còn có một bà béo với khuôn mặt đầy nếp nhăn, môi đỏ chót, tóc cài một bông hồng lớn đang đứng ở đó, lắc lắc vòng eo đồ sộ vẫy tay với Triệu thị và Hạ Du Du nói: "Hai vị nương tử đã thương lượng xong chưa? Đứa nhỏ đó đâu? Ta đây còn vội lên đường đây!"
Sự nhiệt tình bán người của Triệu thị càng tăng vọt, lập tức đứng dậy cười lấy lòng: "Xong rồi xong rồi, hai đứa nhỏ đang bị nhốt trong kho củi bên cạnh, ta đưa ngài tới đó." Nói xong, lập tức dẫn mẹ mìn đi về phía kho củi.
Hạ Du Du: "...?"
Nàng đồng ý rồi sao?
Cửa kho củi bị Triệu thị mở ra.
Một căn phòng nhỏ không tới hai mươi mét vuông, tối đen như mực. Bên trái là đống củi và rơm rạ cao hơn một mét, bên phải có một cái lò đất và một cái chum đựng nước, còn có một cái kệ gỗ để nồi niu chén bát, trong cái xó bên cạnh kệ gỗ, là hai đứa nhỏ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đang run lẩy bẩy ôm gối ngồi xổm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro