Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 12
Kim Khôn Thánh
2024-10-02 13:22:42
Hạ Du Du đem cây gậy dài tiện tay nhặt ở ven đường gọt nhọn một đầu, dùng để vẹt cỏ dại mở đường, đi được gần ba ngàn bước.
Bỗng nhiên, bụi cỏ xào xạc___
Một con thỏ hoang phi nhanh nhảy qua trước mặt nàng.
Hạ Du Du: "..."
Nàng từng nghĩ trong núi có không ít thịt ăn, nhưng không nghĩ đến thịt tới cửa nhanh như vậy.
Có lẽ con thỏ hoang này chưa từng gặp được bao nhiêu người, sau khi nhảy qua trước mặt nàng, lại nhảy về, tới lui hai cái, dường như hoàn toàn không xem Hạ Du Du là mối uy hiếp, giống như đang trêu đùa nàng vậy.
Hạ Du Du khẽ nhếch khóe miệng, cái tay cầm dao găm ngứa ngáy.
Nhìn chằm chằm lỗ tai dài đang nhúc nhích đầy cảnh giác của con thỏ rừng, vào lúc nó nhảy lần nữa, dao găm sắc bén như kiếm ở trong tay phóng ra.
"Chi___"
Thỏ hoang phát ra một tiếng rít đau đớn, rơi vào trong đống cỏ, hấp hối giãy dụa.
Hạ Du Du tiến lên, nắm lỗ tai con thỏ nhấc con thỏ lên lắc lư, ít nhất cũng nặng khoảng bốn năm cân.
Da lông màu nâu xám bóng loáng, dao găm cắm ngay giữa bụng của nó, hai chân vẫn đang đạp về phía trước không ngừng, tựa như muốn thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Hạ Du Du, chẳng qua là rất nhanh nó đã hết sức rồi, không nhúc nhích nữa.
Hạ Du Du khẽ tấm tắc một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "So với thỏ biến dị trong mạt thế, tốc độ này đúng là như trẻ sơ sinh bò."
Vừa dứt lời, bụi cỏ trước mặt lại truyền tới tiếng xào xạc.
Ánh mắt của Hạ Du Du quét qua, hai ba con thỏ hoang nhỏ hơn một vòng tay đang ngó dáo dác về phía bên này.
Chỉ là so với con thỏ trong tay này, đều cẩn thận cảnh giác hơn, không hề phách lối nhảy tới trước mặt nàng, sau khi liếc nhìn, phóng nhanh vào trong bụi cây không thấy bóng dáng.
Hạ Du Du cũng không vội bắt thêm mấy con thỏ hoang nữa.
Dựa vào tập tính của thỏ hoang, gần đây hẳn là có hang ổ, mà thức ăn của thỏ hoang thường cách nguồn nước không quá xa, nàng có thể tìm xem chỗ nào có nguồn nước trước.
Tiếp tục đi về phía trước năm sáu trăm bước, quả nhiên nhìn thấy một dòng suối không tính là lớn trong khe núi...
Nước suối róc rách, trong suốt thấy đáy, mơ hồ có thể nhìn thấy những con cá nhỏ bơi qua bơi lại trong kẽ hở của mấy tảng đá lớn nhỏ, rất tự do.
Hạ Du Du tiến lên, sau khi đứng ở bên dòng suối rửa sạch sẽ cái tay và dao găm nhuốm máu, ghi nhớ phương hướng, cũng không tiếp tục ở lại, xoay người rời đi.
Có thịt rồi, cuộc thăm dò đường hôm nay chấm dứt ở đây.
Đi tiếp nữa, mặt trời cũng muốn xuống núi rồi.
Dù sao thì thứ mà tương lai có chính là thời gian, nàng không gấp.
Nhưng mà, trong thôn lại có người gấp đến độ bốc lửa rồi...
Sau khi xác định Hạ Du Du rời đi.
Tiểu Yên Nhiên mở cửa phòng chứa củi ra, chạy liền một mạch về sương phòng.
Đẩy cửa bước vào rồi đóng lại, động tác liền mạch dứt khoát.
Cùng lúc đó, tiếng bụng đói không ngừng vang lên, nước uống ở phòng chứa củi hoàn toàn không đủ để cô bé lót dạ, cô bé gần như liếc mắt một cái liền khóa chặt lên hai cái bánh ngô đặt ở trên bàn.
Ừng ực ——
Tiểu Yên Nhiên nuốt nước miếng, không hiểu sao Hạ Du Du lại đặt đồ ăn trắng trợn ở chỗ này, bình thường không phải toàn khóa ở trong rương sao? Hơn nữa cửa sương phòng cũng không khóa, chắc là cũng không đi xa!
Bỗng nhiên, bụi cỏ xào xạc___
Một con thỏ hoang phi nhanh nhảy qua trước mặt nàng.
Hạ Du Du: "..."
Nàng từng nghĩ trong núi có không ít thịt ăn, nhưng không nghĩ đến thịt tới cửa nhanh như vậy.
Có lẽ con thỏ hoang này chưa từng gặp được bao nhiêu người, sau khi nhảy qua trước mặt nàng, lại nhảy về, tới lui hai cái, dường như hoàn toàn không xem Hạ Du Du là mối uy hiếp, giống như đang trêu đùa nàng vậy.
Hạ Du Du khẽ nhếch khóe miệng, cái tay cầm dao găm ngứa ngáy.
Nhìn chằm chằm lỗ tai dài đang nhúc nhích đầy cảnh giác của con thỏ rừng, vào lúc nó nhảy lần nữa, dao găm sắc bén như kiếm ở trong tay phóng ra.
"Chi___"
Thỏ hoang phát ra một tiếng rít đau đớn, rơi vào trong đống cỏ, hấp hối giãy dụa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Du Du tiến lên, nắm lỗ tai con thỏ nhấc con thỏ lên lắc lư, ít nhất cũng nặng khoảng bốn năm cân.
Da lông màu nâu xám bóng loáng, dao găm cắm ngay giữa bụng của nó, hai chân vẫn đang đạp về phía trước không ngừng, tựa như muốn thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Hạ Du Du, chẳng qua là rất nhanh nó đã hết sức rồi, không nhúc nhích nữa.
Hạ Du Du khẽ tấm tắc một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "So với thỏ biến dị trong mạt thế, tốc độ này đúng là như trẻ sơ sinh bò."
Vừa dứt lời, bụi cỏ trước mặt lại truyền tới tiếng xào xạc.
Ánh mắt của Hạ Du Du quét qua, hai ba con thỏ hoang nhỏ hơn một vòng tay đang ngó dáo dác về phía bên này.
Chỉ là so với con thỏ trong tay này, đều cẩn thận cảnh giác hơn, không hề phách lối nhảy tới trước mặt nàng, sau khi liếc nhìn, phóng nhanh vào trong bụi cây không thấy bóng dáng.
Hạ Du Du cũng không vội bắt thêm mấy con thỏ hoang nữa.
Dựa vào tập tính của thỏ hoang, gần đây hẳn là có hang ổ, mà thức ăn của thỏ hoang thường cách nguồn nước không quá xa, nàng có thể tìm xem chỗ nào có nguồn nước trước.
Tiếp tục đi về phía trước năm sáu trăm bước, quả nhiên nhìn thấy một dòng suối không tính là lớn trong khe núi...
Nước suối róc rách, trong suốt thấy đáy, mơ hồ có thể nhìn thấy những con cá nhỏ bơi qua bơi lại trong kẽ hở của mấy tảng đá lớn nhỏ, rất tự do.
Hạ Du Du tiến lên, sau khi đứng ở bên dòng suối rửa sạch sẽ cái tay và dao găm nhuốm máu, ghi nhớ phương hướng, cũng không tiếp tục ở lại, xoay người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thịt rồi, cuộc thăm dò đường hôm nay chấm dứt ở đây.
Đi tiếp nữa, mặt trời cũng muốn xuống núi rồi.
Dù sao thì thứ mà tương lai có chính là thời gian, nàng không gấp.
Nhưng mà, trong thôn lại có người gấp đến độ bốc lửa rồi...
Sau khi xác định Hạ Du Du rời đi.
Tiểu Yên Nhiên mở cửa phòng chứa củi ra, chạy liền một mạch về sương phòng.
Đẩy cửa bước vào rồi đóng lại, động tác liền mạch dứt khoát.
Cùng lúc đó, tiếng bụng đói không ngừng vang lên, nước uống ở phòng chứa củi hoàn toàn không đủ để cô bé lót dạ, cô bé gần như liếc mắt một cái liền khóa chặt lên hai cái bánh ngô đặt ở trên bàn.
Ừng ực ——
Tiểu Yên Nhiên nuốt nước miếng, không hiểu sao Hạ Du Du lại đặt đồ ăn trắng trợn ở chỗ này, bình thường không phải toàn khóa ở trong rương sao? Hơn nữa cửa sương phòng cũng không khóa, chắc là cũng không đi xa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro