Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 25
Kim Khôn Thánh
2024-10-02 13:22:42
Cho nên, nghe thấy lời của Triệu thị, sắc mặt của Hạ Đại Sơn ngày càng âm u.
Ngay lập tức hiểu rõ Tiểu Yên Nhiên không hề nói dối, là lúc nãy hắn lo lắng cho Triệu thị, bị Triệu thị lừa rồi!
“Tiện phụ nhà ngươi, còn muốn lừa ai!”
Hạ Đại Sơn hổn hển, chỉ vào Triệu thị mắng: “Ta thấy ngươi chỉ nghĩ đại muội không ở đây, mang đứa trẻ đi bán! Không phải nói với ngươi rồi sao, đại muội nói không bán là không bán, rốt cuộc ngươi bị con quỷ nào mê hoặc, nhất định phải chống đối đại muội!”
Triệu thị bị hắn ta mắng, trở nên ngơ ngác.
Đợi đến khi phản ứng lại, cả người đã bị Hạ Đại Sơn vác lên trên vai, làm cho nàng ta xém nôn ra, trong đầu ong ong ong, chỉ nghe thấy Hạ Đại Sơn nói với Hạ Du Du: “Đại muội, chuyện hôm nay là lỗi của đại tẩu muội , trở về xem ta xử lý như thế nào! Xử lý xong sẽ kêu nàng ta qua đây xin lỗi muội và hai đứa trẻ!”
Nói xong, Hạ Đại Sơn vác người nhanh chóng chạy đi!
Tại sao phải chạy?
Bởi vì hắn ta cảm thấy mất mặt!
Cảm thấy mất mặt vì hành động trộm trẻ của Triệu thị!
Không muốn bị vây quanh nữa, chỉ có thể tóm thê tử về nhà xử lý ổn thỏa rồi mới thả ra!
Các thôn dân thấy Hạ Đại Sơn mắng mỏ Triệu thị một trận rồi vác người về nhà, còn có gì không hiểu nữa? Sôi nổi mỗi người một lời vừa mắng Triệu thị, vừa dặn dò Hạ Du Du...
“Nương tử Hạ gia này cũng quá là to gan rồi! Vậy mà muốn trộm trẻ?”
“Nương tử Bùi gia à! Nếu ngươi đã không muốn bán trẻ, vậy thì phải trông cho tốt đó. Đứa trẻ này nếu ở trong tay kẻ lừa đảo khác, không chắc cả đời có thể gặp lại!”
“Đúng vậy! Hoàn toàn không ngờ, vậy mà nương tử Hạ gia lại là người như vậy! Có gì khác kẻ lừa đảo đâu?”
Thôn trưởng Cát Trường Thọ thấy chuyện đã xong, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, mọi người giải tán hết đi, trời đã ta rồi, đều nên về nhà nấu cơm đi!”
Thôn trưởng đã nói, tất nhiên các thôn dân sẽ không dám ở lại, nhanh nhẹn ai về nhà nấy.
Thấy người đi hết rồi, thôn trưởng mới nói với Hạ Du Du: “Tướng công ngươi mất rồi, bây giờ hai đứa trẻ này cũng coi như là con của ngươi, nuôi hay không là do ngươi. Nhưng mà vẫn là câu nói đó, nuôi trẻ rồi thì phải dạy cho tốt, nếu dạy hư rồi, chạy ra ngoài làm bị thương người khác. Cũng không thể trách Cam Dương thôn chúng ta không tha cho người ngoài”
Hạ Du Du: “...”
Cứ như vậy bị cho làm bảo mẫu?
Ngay lập tức hiểu rõ Tiểu Yên Nhiên không hề nói dối, là lúc nãy hắn lo lắng cho Triệu thị, bị Triệu thị lừa rồi!
“Tiện phụ nhà ngươi, còn muốn lừa ai!”
Hạ Đại Sơn hổn hển, chỉ vào Triệu thị mắng: “Ta thấy ngươi chỉ nghĩ đại muội không ở đây, mang đứa trẻ đi bán! Không phải nói với ngươi rồi sao, đại muội nói không bán là không bán, rốt cuộc ngươi bị con quỷ nào mê hoặc, nhất định phải chống đối đại muội!”
Triệu thị bị hắn ta mắng, trở nên ngơ ngác.
Đợi đến khi phản ứng lại, cả người đã bị Hạ Đại Sơn vác lên trên vai, làm cho nàng ta xém nôn ra, trong đầu ong ong ong, chỉ nghe thấy Hạ Đại Sơn nói với Hạ Du Du: “Đại muội, chuyện hôm nay là lỗi của đại tẩu muội , trở về xem ta xử lý như thế nào! Xử lý xong sẽ kêu nàng ta qua đây xin lỗi muội và hai đứa trẻ!”
Nói xong, Hạ Đại Sơn vác người nhanh chóng chạy đi!
Tại sao phải chạy?
Bởi vì hắn ta cảm thấy mất mặt!
Cảm thấy mất mặt vì hành động trộm trẻ của Triệu thị!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không muốn bị vây quanh nữa, chỉ có thể tóm thê tử về nhà xử lý ổn thỏa rồi mới thả ra!
Các thôn dân thấy Hạ Đại Sơn mắng mỏ Triệu thị một trận rồi vác người về nhà, còn có gì không hiểu nữa? Sôi nổi mỗi người một lời vừa mắng Triệu thị, vừa dặn dò Hạ Du Du...
“Nương tử Hạ gia này cũng quá là to gan rồi! Vậy mà muốn trộm trẻ?”
“Nương tử Bùi gia à! Nếu ngươi đã không muốn bán trẻ, vậy thì phải trông cho tốt đó. Đứa trẻ này nếu ở trong tay kẻ lừa đảo khác, không chắc cả đời có thể gặp lại!”
“Đúng vậy! Hoàn toàn không ngờ, vậy mà nương tử Hạ gia lại là người như vậy! Có gì khác kẻ lừa đảo đâu?”
Thôn trưởng Cát Trường Thọ thấy chuyện đã xong, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, mọi người giải tán hết đi, trời đã ta rồi, đều nên về nhà nấu cơm đi!”
Thôn trưởng đã nói, tất nhiên các thôn dân sẽ không dám ở lại, nhanh nhẹn ai về nhà nấy.
Thấy người đi hết rồi, thôn trưởng mới nói với Hạ Du Du: “Tướng công ngươi mất rồi, bây giờ hai đứa trẻ này cũng coi như là con của ngươi, nuôi hay không là do ngươi. Nhưng mà vẫn là câu nói đó, nuôi trẻ rồi thì phải dạy cho tốt, nếu dạy hư rồi, chạy ra ngoài làm bị thương người khác. Cũng không thể trách Cam Dương thôn chúng ta không tha cho người ngoài”
Hạ Du Du: “...”
Cứ như vậy bị cho làm bảo mẫu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro