Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 37
Kim Khôn Thánh
2024-10-02 13:22:42
Chạy thật sự rất nhanh, Hạ Du Du nhìn có chút khó hiểu, không cần phải vội như vậy đi? Triệu thị không đến nỗi bỏ đói con ruột mình.
Nhưng mà nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, đẩy cơm của Hạ Đại Sơn đến trước mặt Tiểu Yên Nhiên: “Ăn đi.”
Tiểu Yên Nhiên vui vẻ, sau khi nói với Hạ Du Du câu cảm ơn mợ xong, rồi lấy đũa gắp cho Hạ Du Du một miếng thịt, mới gắp cho đệ đệ và mình, lùa cơm, ăn từng ngụm lớn.
Tiểu Yên Nhiên ăn cơm rất ngon, một hạt gạo cũng không lãng phí, đệ đệ cũng như vậy.
Hạ Du Du thấy thế, thì đã biết lần đầu tiên bản thân nấu ăn đã rất thành công.
Tuy nhiên, đợi sau khi nàng ăn một miếng thịt đầu tiên, cả người ngơ ngác.
Mùi vị kỳ lạ bùng nổ trong vị giác của nàng.
Vừa mặn vừa chát, còn có một mùi vị quái dị giày vò lưỡi của nàng...
Thật là khác một trời một vực so với mỹ vị trong tưởng tượng của nàng!
Đây thật sự là món nàng làm sao?
Có phải là nửa đường bị người ta tráo đổi rồi không?
Hạ Du Du: “!!!”
Món này sao có thể dở như vậy?!
Hạ Du Du khó khăn nuốt miếng thịt xuống, điên cuồng uống một bát nước, cũng không thể loại bỏ mùi vị kỳ lạ trong khoang miệng.
Nàng lại nhìn tiểu nữ chính và tiểu phản diện.
Bọn họ gắp đồ ăn mấy lần, hơn nữa vẫn ăn ngon vô cùng, không hề dừng lại, giống như trong bát là cao lương mỹ vị vậy, làm cho người ta nhìn bọn họ ăn mà có cảm giác thèm ăn.
Ảo giác rồi.
Hạ Du Du cảm giác đồ mình ăn có thể không giống với hai đứa nhóc này.
Hoặc là vị giác của nàng hư rồi, hoặc là vị giác của hai đứa nhóc hư rồi.
Vẻ mặt Hạ Du Du phức tạp, hỏi hai đứa nhóc: “Các ngươi cảm thấy món ăn này....rất ngon?”
Đệ đệ ngây thơ trả lời: “Thịt ngon lắm, thịt ngon lắm lắm!”
Tiểu Yên Nhiên tán thành gật đầu: “Ngon lắm ạ! Mặt kệ thịt làm như thế nào cũng ngon hết!”
Hạ Du Du: “...”
Nàng có chút không tin, đi gắp một miếng thịt ở trong bát Tiểu Yên Nhiên thử, vẫn là hương vị quái lạ quen thuộc, khiến nàng khó lòng nuốt xuống.
Tiểu Yên Nhiên kỳ lạ nhìn nàng: “Mợ cảm thấy không ngon sao?”
Hạ Du Du bỏ đũa xuống: “Ngươi cảm thấy mùi vị này bình thường? So sánh với thịt thỏ nướng của ta thì sao.”
Tiểu Yên Nhiên không trả lời, giống như ý thức được tại sao Hạ Du Du hỏi vấn đề này, thành thật nói: “Không giống lắm. Chỉ có một chút lạ. Nhưng cho dù hương vị như thế nào, chỉ cần là thịt, đều ngon, đều mỹ vị!”
Hạ Du Du: “...”
Đây còn gì mà không hiểu nữa?
Vị giác của hai đứa nhóc này không hư, mà là rất ít được ăn thịt . Cho dù mùi vị kỳ lạ, chỉ cần là thịt, bọn nhóc đều ăn được, không muốn lãng phí, bởi vì đối với bọn nhóc mà nói, có thịt ăn đã vô cùng tốt rồi.
Nói tóm lại, tài nghệ nấu ăn của nàng không hề tốt như bản thân đã tưởng.
Không biết rốt cuộc là bước nào xảy ra sai sót rồi.
Rõ ràng lúc nhìn bạn cùng phòng làm, vô cùng đơn giản mà!
Dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí lương thực, mặc dù mùi vị của món ăn thật sự kỳ lạ, nhưng Hạ Du Du vẫn trộn với cơm ăn hết rồi.
Giây phút ăn xong, thì đã có sự kích động không bao giờ xuống bếp nữa.
Nàng thừa nhận rồi.
Tài nghệ nấu ăn không được chính là không được, miễn cưỡng sẽ không có kết quả tốt!
May là chỉ khó ăn, vẫn chưa đến mức độ đau bụng.
Nhưng mà nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, đẩy cơm của Hạ Đại Sơn đến trước mặt Tiểu Yên Nhiên: “Ăn đi.”
Tiểu Yên Nhiên vui vẻ, sau khi nói với Hạ Du Du câu cảm ơn mợ xong, rồi lấy đũa gắp cho Hạ Du Du một miếng thịt, mới gắp cho đệ đệ và mình, lùa cơm, ăn từng ngụm lớn.
Tiểu Yên Nhiên ăn cơm rất ngon, một hạt gạo cũng không lãng phí, đệ đệ cũng như vậy.
Hạ Du Du thấy thế, thì đã biết lần đầu tiên bản thân nấu ăn đã rất thành công.
Tuy nhiên, đợi sau khi nàng ăn một miếng thịt đầu tiên, cả người ngơ ngác.
Mùi vị kỳ lạ bùng nổ trong vị giác của nàng.
Vừa mặn vừa chát, còn có một mùi vị quái dị giày vò lưỡi của nàng...
Thật là khác một trời một vực so với mỹ vị trong tưởng tượng của nàng!
Đây thật sự là món nàng làm sao?
Có phải là nửa đường bị người ta tráo đổi rồi không?
Hạ Du Du: “!!!”
Món này sao có thể dở như vậy?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Du Du khó khăn nuốt miếng thịt xuống, điên cuồng uống một bát nước, cũng không thể loại bỏ mùi vị kỳ lạ trong khoang miệng.
Nàng lại nhìn tiểu nữ chính và tiểu phản diện.
Bọn họ gắp đồ ăn mấy lần, hơn nữa vẫn ăn ngon vô cùng, không hề dừng lại, giống như trong bát là cao lương mỹ vị vậy, làm cho người ta nhìn bọn họ ăn mà có cảm giác thèm ăn.
Ảo giác rồi.
Hạ Du Du cảm giác đồ mình ăn có thể không giống với hai đứa nhóc này.
Hoặc là vị giác của nàng hư rồi, hoặc là vị giác của hai đứa nhóc hư rồi.
Vẻ mặt Hạ Du Du phức tạp, hỏi hai đứa nhóc: “Các ngươi cảm thấy món ăn này....rất ngon?”
Đệ đệ ngây thơ trả lời: “Thịt ngon lắm, thịt ngon lắm lắm!”
Tiểu Yên Nhiên tán thành gật đầu: “Ngon lắm ạ! Mặt kệ thịt làm như thế nào cũng ngon hết!”
Hạ Du Du: “...”
Nàng có chút không tin, đi gắp một miếng thịt ở trong bát Tiểu Yên Nhiên thử, vẫn là hương vị quái lạ quen thuộc, khiến nàng khó lòng nuốt xuống.
Tiểu Yên Nhiên kỳ lạ nhìn nàng: “Mợ cảm thấy không ngon sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Du Du bỏ đũa xuống: “Ngươi cảm thấy mùi vị này bình thường? So sánh với thịt thỏ nướng của ta thì sao.”
Tiểu Yên Nhiên không trả lời, giống như ý thức được tại sao Hạ Du Du hỏi vấn đề này, thành thật nói: “Không giống lắm. Chỉ có một chút lạ. Nhưng cho dù hương vị như thế nào, chỉ cần là thịt, đều ngon, đều mỹ vị!”
Hạ Du Du: “...”
Đây còn gì mà không hiểu nữa?
Vị giác của hai đứa nhóc này không hư, mà là rất ít được ăn thịt . Cho dù mùi vị kỳ lạ, chỉ cần là thịt, bọn nhóc đều ăn được, không muốn lãng phí, bởi vì đối với bọn nhóc mà nói, có thịt ăn đã vô cùng tốt rồi.
Nói tóm lại, tài nghệ nấu ăn của nàng không hề tốt như bản thân đã tưởng.
Không biết rốt cuộc là bước nào xảy ra sai sót rồi.
Rõ ràng lúc nhìn bạn cùng phòng làm, vô cùng đơn giản mà!
Dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí lương thực, mặc dù mùi vị của món ăn thật sự kỳ lạ, nhưng Hạ Du Du vẫn trộn với cơm ăn hết rồi.
Giây phút ăn xong, thì đã có sự kích động không bao giờ xuống bếp nữa.
Nàng thừa nhận rồi.
Tài nghệ nấu ăn không được chính là không được, miễn cưỡng sẽ không có kết quả tốt!
May là chỉ khó ăn, vẫn chưa đến mức độ đau bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro