Xuyên Thành Người Vợ Bị Bỏ Rơi? Không Sao, Đã Có Không Gian Linh Tuyền
Chương 23
Long Cửu Nguyệt
2024-08-02 13:04:14
Cha Tống nhảy lên xe ba gác điện, nhanh chóng phóng về nhà.
Thấy cha Tống về, Tống Lăng bế Tiểu Hi Hi chạy ra đón: "Cha, cha về rồi ạ."
Cha Tống cười đáp: "Ừ, Lăng Lăng, các con về rồi à, mấy hôm trước mẹ con cứ lải nhải, nói lâu lắm rồi con vẫn chưa về, bà ấy nhớ con lắm."
Tống Lăng trêu chọc ông ấy: "Hay là cha không nhớ con?"
Cha Tống cười ha hả: "Nhớ, cha nhớ con, cũng nhớ Tiểu Hi Hi của chúng ta."
Tống Lăng lại dạy Tiểu Hi Hi chào: "Hi Hi, đây là ông ngoại, gọi ông ngoại nào."
Tiểu Hi Hi mở to mắt nhìn cha Tống cao lớn, gương mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, có chút sợ hãi, quay đầu vùi khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ của Tống Lăng.
Tống Lăng có chút bất lực, nhẹ nhàng vỗ vào mông cô bé: "Hi Hi ngoan, gọi ông ngoại đi, lát ông ngoại có kẹo cho con ăn."
Nhưng Tiểu Hi Hi vẫn không chịu ngẩng đầu lên gọi người, dù nói có kẹo ăn cũng không dỗ được.
Cha Tống thấy dáng vẻ rụt rè của Tiểu Hi Hi, cười cười xua tay với Tống Lăng: "Tiểu Hi lâu quá không gặp chúng ta, giờ chưa quen thôi, không sao đâu, trẻ con mà, chơi vài ngày nữa là quen, đến lúc đó nó sẽ tự gọi chúng ta."
Tống Lăng cũng không còn cách nào khác với đứa trẻ này, chỉ có thể đợi khi quen rồi, sẽ dạy cô bé gọi người.
Tống Lăng thấy bể nước trên xe ba gác trống không, lại hỏi cha Tống: "Cha, hôm nay sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa lấy được hàng? Những thuyền đánh cá đó chưa về à?"
Bình thường ngư dân ở đây ra khơi đánh cá vào khoảng bốn năm giờ sáng, mười giờ sáng đã quay về.
Hải Tiên Xan Quán mà cha Tống mở, vẫn luôn lấy hàng trực tiếp từ những thuyền đánh cá này, không chỉ rẻ mà hàng cũng là tươi ngon nhất.
Hôm nay đã đến gần mười hai giờ trưa, mà ông ấy vẫn chưa lấy được hàng, đúng là không bình thường.
Cha Tống thở dài: "Tên bá chủ họ Phạm kia, kéo theo một đám người, chặn những thuyền đánh cá đó lại, không cho họ bán hàng trực tiếp cho chúng ta, mà phải bán cho hắn, chúng ta lại lấy hàng từ hắn."
Tống Lăng hơi nhíu mày: "Bây giờ trên cấp quản chặt như vậy, sao còn có người dám ngang nhiên như thế? Có ai đi tố cáo chúng không?"
Cha Tống giải thích: "Chuyện này mới xảy ra hôm nay, trước đây chưa từng có, mọi người hiện giờ vẫn đang cố giảng hòa với tên họ Phạm, nếu thực sự không giảng hòa được, hừ hừ, đám ông chủ kia cũng không phải dễ chọc, đến lúc đó mà náo loạn lên thì tôi đoán là sẽ có chuyện lớn."
Tống Lăng lại hỏi ông: "Cha, vậy nếu bọn họ cứ khống chế những thuyền đánh cá đó thì cha tính làm sao?"
Cha Tống vô tư nói: "Xe đến chân núi ắt có đường, con đừng lo lắng, cha sẽ nghĩ cách, nào nào nào, nói cho cha biết, con và Tiểu Hi thích ăn gì? Cha nấu cho."
Tống Lăng cười đáp: "Cha cứ làm đi, dù sao cha nấu món nào thì con cũng thích ăn, Tiểu Hi thì hấp trứng cho con bé ăn."
Thấy cha Tống về, Tống Lăng bế Tiểu Hi Hi chạy ra đón: "Cha, cha về rồi ạ."
Cha Tống cười đáp: "Ừ, Lăng Lăng, các con về rồi à, mấy hôm trước mẹ con cứ lải nhải, nói lâu lắm rồi con vẫn chưa về, bà ấy nhớ con lắm."
Tống Lăng trêu chọc ông ấy: "Hay là cha không nhớ con?"
Cha Tống cười ha hả: "Nhớ, cha nhớ con, cũng nhớ Tiểu Hi Hi của chúng ta."
Tống Lăng lại dạy Tiểu Hi Hi chào: "Hi Hi, đây là ông ngoại, gọi ông ngoại nào."
Tiểu Hi Hi mở to mắt nhìn cha Tống cao lớn, gương mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, có chút sợ hãi, quay đầu vùi khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ của Tống Lăng.
Tống Lăng có chút bất lực, nhẹ nhàng vỗ vào mông cô bé: "Hi Hi ngoan, gọi ông ngoại đi, lát ông ngoại có kẹo cho con ăn."
Nhưng Tiểu Hi Hi vẫn không chịu ngẩng đầu lên gọi người, dù nói có kẹo ăn cũng không dỗ được.
Cha Tống thấy dáng vẻ rụt rè của Tiểu Hi Hi, cười cười xua tay với Tống Lăng: "Tiểu Hi lâu quá không gặp chúng ta, giờ chưa quen thôi, không sao đâu, trẻ con mà, chơi vài ngày nữa là quen, đến lúc đó nó sẽ tự gọi chúng ta."
Tống Lăng cũng không còn cách nào khác với đứa trẻ này, chỉ có thể đợi khi quen rồi, sẽ dạy cô bé gọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Lăng thấy bể nước trên xe ba gác trống không, lại hỏi cha Tống: "Cha, hôm nay sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa lấy được hàng? Những thuyền đánh cá đó chưa về à?"
Bình thường ngư dân ở đây ra khơi đánh cá vào khoảng bốn năm giờ sáng, mười giờ sáng đã quay về.
Hải Tiên Xan Quán mà cha Tống mở, vẫn luôn lấy hàng trực tiếp từ những thuyền đánh cá này, không chỉ rẻ mà hàng cũng là tươi ngon nhất.
Hôm nay đã đến gần mười hai giờ trưa, mà ông ấy vẫn chưa lấy được hàng, đúng là không bình thường.
Cha Tống thở dài: "Tên bá chủ họ Phạm kia, kéo theo một đám người, chặn những thuyền đánh cá đó lại, không cho họ bán hàng trực tiếp cho chúng ta, mà phải bán cho hắn, chúng ta lại lấy hàng từ hắn."
Tống Lăng hơi nhíu mày: "Bây giờ trên cấp quản chặt như vậy, sao còn có người dám ngang nhiên như thế? Có ai đi tố cáo chúng không?"
Cha Tống giải thích: "Chuyện này mới xảy ra hôm nay, trước đây chưa từng có, mọi người hiện giờ vẫn đang cố giảng hòa với tên họ Phạm, nếu thực sự không giảng hòa được, hừ hừ, đám ông chủ kia cũng không phải dễ chọc, đến lúc đó mà náo loạn lên thì tôi đoán là sẽ có chuyện lớn."
Tống Lăng lại hỏi ông: "Cha, vậy nếu bọn họ cứ khống chế những thuyền đánh cá đó thì cha tính làm sao?"
Cha Tống vô tư nói: "Xe đến chân núi ắt có đường, con đừng lo lắng, cha sẽ nghĩ cách, nào nào nào, nói cho cha biết, con và Tiểu Hi thích ăn gì? Cha nấu cho."
Tống Lăng cười đáp: "Cha cứ làm đi, dù sao cha nấu món nào thì con cũng thích ăn, Tiểu Hi thì hấp trứng cho con bé ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro