Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu
Chương 15
Tương Nguyệt Khứ
2024-09-14 22:34:43
Lại thăng chức.
Trong đầu Khương Đường hiện ra ba chữ lớn này.
Mặc dù vẫn không thay đổi thành nha hoàn nhị đẳng, nhưng mà tiền tháng giống như nha hoàn nhị đẳng.
Hơn nữa đây là nói trước giữa tháng phát tiền, nói cách khác đến giữa tháng nàng sẽ có thể nhận được một lượng bạc.
Khương Đường lớn tiếng nói: "Lộ Trúc tỷ, ta nhất định không để Yến Kỷ Đường mất mặt."
Lộ Trúc hơi yên tâm, Khương Đường biết nàng đại diện cho Yến Kỷ Đường là được. Chính viện cùng Yến Kỷ Đường không giống nhau, nhiều quy củ. Nếu như phạm sai lầm, đại nương tử cũng không cách nào cầu tình.
Lục Cẩm Dao ăn một bát mì hoành thánh, tạm thời không đói nữa. Phu nhân chỉ dùng sáu miếng vằn thắn xem như bữa tối, Khương Đường chờ đợi một hồi, thấy không có việc gì lại trở về.
Khương Đường đợi hai khắc đồng hồ, đại nha hoàn bên người Cố phu nhân Nam Tuyết xách một hộp điểm tâm đi ra, "Khương Đường cô nương đi về trước đi."
Khương Đường tiếp nhận điểm tâm, "Cám ơn phu nhân, phu nhân có kiêng gì không, sáng mai ta sẽ tới."
Nam Tuyết nói: "Phu nhân không thích ăn cay, thích thanh đạm."
Khương Đường cúi chào thi lễ, ôm điểm tâm tỏa ra mùi thơm ngọt rời đi.
Bóng đêm càng sâu, từ chính viện đến Yến Kỷ Đường phải tốn một khắc đồng hồ đi đường.
Tới gần viện tử, ánh đèn lóe lên thấp thoáng, nhưng có tường viện nên không chiếu tới bên này, hai bên đường đều là bụi hoa nhánh cây, nhất là vào đêm tối, chóp mũi đều là hương hoa nồng đậm. Đêm nay mặt trăng còn giấu bên trong áng mây, Khương Đường không có đèn lồng, chỉ có thể lủi thủi trong bóng đêm đi về.
Khương Đường nhìn trước nhìn sau, phía trước không có ai, nhưng đằng sau có một người, nhưng vì cách khá xa nên không thấy rõ khuôn mặt, nàng có thể đi chậm một chút để ké cái đèn lồng.
Khương Đường thả chậm bước chân, chờ ánh đèn phía sau chiếu tới nàng lại nhanh chân bước đi, cách xa liền thả chậm một chút, một khắc đồng hồ trôi qua cũng nhanh, rất nhanh liền đến Yến Kỷ Đường.
Nhìn cửa viện Yến Kỷ Đường, trong lòng Khương Đường nóng như lửa.
Trước cửa viện Yến Kỷ Đường treo hai lồng đèn lớn, chiếu sáng con đường bên dưới. Khương Đường vừa nhẹ nhàng thở ra liền nghe sau lưng có một giọng nói thoáng có chút quen thuộc còn rất êm tai vang lên, "Đèn lồng này thế nào?"
Khương Đường vô thức đáp: "Rất tốt."
Nói xong, nàng quay đầu lại liền gặp một người mặc trường bào màu mực, hoa văn áng mây thêu bằng kim tuyến bên trên ở dưới ánh đèn chiếu sáng lấp lánh. Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, nhìn cỡ mười sáu mười bảy tuổi, nếu như đêm nay có sao, ánh mắt của hắn hẳn là còn đẹp hơn cả sao trên trời.
Chỉ nhìn cách ăn mặc hẳn là chủ tử của viện tử nào đó.
Bây giờ nhị gia Cố Kiến Thủy nhậm chức ở bên ngoài, Cố Kiến Phong sắp nhi lập (30 tuổi), tam phòng Yến Phương Đường ở phía tây chính viện, chỉ có Ngũ công tử ở Yến Hồi Đường ở phía đông Yến Kỷ Đường.
Khương Đường quỳ trên mặt đất, "Nô tỳ gặp qua Ngũ công tử."
Cố Kiến Sơn hơi híp mắt lại, "Ngươi là nha hoàn chiều hôm nay à."
Mới vừa rồi còn cảm thấy giọng nói trong trẻo dễ nghe hiện tại lại cảm thấy giống như Vô Thường lấy mạng, nếu như Khương Đường biết người phía sau là Cố Kiến Sơn thì cho dù nàng có cắm đầu té chết cũng không dám đi ké đèn lồng của hắn.
Ở nội viện hiếm thấy gã sai vặt, trừ phi có việc gấp, bên người Cố Kiến Sơn lại không có nha hoàn, chỉ có thể tự mình thắp đèn lồng.
Khương Đường ấp úng nói: "... Là nô tỳ."
Cố Kiến Sơn giơ tay lên một cái, "Đứng lên đi."
Khương Đường mau dậy tạ ơn, làm nha hoàn, sợ nhất chính là bị chủ tử làm khó, không chỉ có như thế, nhìn thấy chủ tử nào cũng phải quỳ, sớm muộn gì cũng có một ngày chân quỳ đến gãy mất.
Khương Đường lui sang một bên cúi đầu chờ Cố Kiến Sơn rời đi, thái độ cung kính, cho dù ai cũng tìm không ra nửa phần không phải.
Nhưng Cố Kiến Sơn đưa đèn lồng về phía trước, Khương Đường chần chờ ngẩng đầu, "Ngũ công tử?"
Chẳng lẽ muốn cho nàng cái đèn lồng này?
Cố Kiến Sơn: "Cầm lấy, cho ngươi cầm một đoạn."
Khương Đường ồ một tiếng, mau chóng nhận lấy đèn lồng, nàng một tay xách điểm tâm một tay cầm đèn lồng, đi ở phía trước dẫn đường cho Cố Kiến Sơn.
Yến Hồi Đường và Yến Kỷ Đường cách nhau cũng không xa, đi đường không tới một khắc.
Chỉ là khác với Yến Kỷ Đường, đèn lồng cửa viện Yến Hồi Đường ảm đạm không có ánh sáng, ngoài cổng chỉ có hai bà tử canh giữ.
Khương Đường giao đèn lồng cho bà tử canh cổng, Cố Kiến Sơn phất phất tay, "Lấy đi đi."
Khương Đường hiểu rõ, con em thế gia đều có bệnh thích sạch sẽ, đèn lồng người khác đã chạm qua sẽ không cần nữa.
Để phòng lỡ như, Khương Đường vẫn hỏi câu, "Ngày mai nô tỳ lại đưa đèn lồng tới nhé?"
Cố Kiến Sơn liếc mắt, ánh mắt có chút dọa người. Khương Đường lập tức hiểu ra là có ý gì, phúc thân hành lễ, "Nô tỳ cáo lui."
Trong đầu Khương Đường hiện ra ba chữ lớn này.
Mặc dù vẫn không thay đổi thành nha hoàn nhị đẳng, nhưng mà tiền tháng giống như nha hoàn nhị đẳng.
Hơn nữa đây là nói trước giữa tháng phát tiền, nói cách khác đến giữa tháng nàng sẽ có thể nhận được một lượng bạc.
Khương Đường lớn tiếng nói: "Lộ Trúc tỷ, ta nhất định không để Yến Kỷ Đường mất mặt."
Lộ Trúc hơi yên tâm, Khương Đường biết nàng đại diện cho Yến Kỷ Đường là được. Chính viện cùng Yến Kỷ Đường không giống nhau, nhiều quy củ. Nếu như phạm sai lầm, đại nương tử cũng không cách nào cầu tình.
Lục Cẩm Dao ăn một bát mì hoành thánh, tạm thời không đói nữa. Phu nhân chỉ dùng sáu miếng vằn thắn xem như bữa tối, Khương Đường chờ đợi một hồi, thấy không có việc gì lại trở về.
Khương Đường đợi hai khắc đồng hồ, đại nha hoàn bên người Cố phu nhân Nam Tuyết xách một hộp điểm tâm đi ra, "Khương Đường cô nương đi về trước đi."
Khương Đường tiếp nhận điểm tâm, "Cám ơn phu nhân, phu nhân có kiêng gì không, sáng mai ta sẽ tới."
Nam Tuyết nói: "Phu nhân không thích ăn cay, thích thanh đạm."
Khương Đường cúi chào thi lễ, ôm điểm tâm tỏa ra mùi thơm ngọt rời đi.
Bóng đêm càng sâu, từ chính viện đến Yến Kỷ Đường phải tốn một khắc đồng hồ đi đường.
Tới gần viện tử, ánh đèn lóe lên thấp thoáng, nhưng có tường viện nên không chiếu tới bên này, hai bên đường đều là bụi hoa nhánh cây, nhất là vào đêm tối, chóp mũi đều là hương hoa nồng đậm. Đêm nay mặt trăng còn giấu bên trong áng mây, Khương Đường không có đèn lồng, chỉ có thể lủi thủi trong bóng đêm đi về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Đường nhìn trước nhìn sau, phía trước không có ai, nhưng đằng sau có một người, nhưng vì cách khá xa nên không thấy rõ khuôn mặt, nàng có thể đi chậm một chút để ké cái đèn lồng.
Khương Đường thả chậm bước chân, chờ ánh đèn phía sau chiếu tới nàng lại nhanh chân bước đi, cách xa liền thả chậm một chút, một khắc đồng hồ trôi qua cũng nhanh, rất nhanh liền đến Yến Kỷ Đường.
Nhìn cửa viện Yến Kỷ Đường, trong lòng Khương Đường nóng như lửa.
Trước cửa viện Yến Kỷ Đường treo hai lồng đèn lớn, chiếu sáng con đường bên dưới. Khương Đường vừa nhẹ nhàng thở ra liền nghe sau lưng có một giọng nói thoáng có chút quen thuộc còn rất êm tai vang lên, "Đèn lồng này thế nào?"
Khương Đường vô thức đáp: "Rất tốt."
Nói xong, nàng quay đầu lại liền gặp một người mặc trường bào màu mực, hoa văn áng mây thêu bằng kim tuyến bên trên ở dưới ánh đèn chiếu sáng lấp lánh. Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, nhìn cỡ mười sáu mười bảy tuổi, nếu như đêm nay có sao, ánh mắt của hắn hẳn là còn đẹp hơn cả sao trên trời.
Chỉ nhìn cách ăn mặc hẳn là chủ tử của viện tử nào đó.
Bây giờ nhị gia Cố Kiến Thủy nhậm chức ở bên ngoài, Cố Kiến Phong sắp nhi lập (30 tuổi), tam phòng Yến Phương Đường ở phía tây chính viện, chỉ có Ngũ công tử ở Yến Hồi Đường ở phía đông Yến Kỷ Đường.
Khương Đường quỳ trên mặt đất, "Nô tỳ gặp qua Ngũ công tử."
Cố Kiến Sơn hơi híp mắt lại, "Ngươi là nha hoàn chiều hôm nay à."
Mới vừa rồi còn cảm thấy giọng nói trong trẻo dễ nghe hiện tại lại cảm thấy giống như Vô Thường lấy mạng, nếu như Khương Đường biết người phía sau là Cố Kiến Sơn thì cho dù nàng có cắm đầu té chết cũng không dám đi ké đèn lồng của hắn.
Ở nội viện hiếm thấy gã sai vặt, trừ phi có việc gấp, bên người Cố Kiến Sơn lại không có nha hoàn, chỉ có thể tự mình thắp đèn lồng.
Khương Đường ấp úng nói: "... Là nô tỳ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Kiến Sơn giơ tay lên một cái, "Đứng lên đi."
Khương Đường mau dậy tạ ơn, làm nha hoàn, sợ nhất chính là bị chủ tử làm khó, không chỉ có như thế, nhìn thấy chủ tử nào cũng phải quỳ, sớm muộn gì cũng có một ngày chân quỳ đến gãy mất.
Khương Đường lui sang một bên cúi đầu chờ Cố Kiến Sơn rời đi, thái độ cung kính, cho dù ai cũng tìm không ra nửa phần không phải.
Nhưng Cố Kiến Sơn đưa đèn lồng về phía trước, Khương Đường chần chờ ngẩng đầu, "Ngũ công tử?"
Chẳng lẽ muốn cho nàng cái đèn lồng này?
Cố Kiến Sơn: "Cầm lấy, cho ngươi cầm một đoạn."
Khương Đường ồ một tiếng, mau chóng nhận lấy đèn lồng, nàng một tay xách điểm tâm một tay cầm đèn lồng, đi ở phía trước dẫn đường cho Cố Kiến Sơn.
Yến Hồi Đường và Yến Kỷ Đường cách nhau cũng không xa, đi đường không tới một khắc.
Chỉ là khác với Yến Kỷ Đường, đèn lồng cửa viện Yến Hồi Đường ảm đạm không có ánh sáng, ngoài cổng chỉ có hai bà tử canh giữ.
Khương Đường giao đèn lồng cho bà tử canh cổng, Cố Kiến Sơn phất phất tay, "Lấy đi đi."
Khương Đường hiểu rõ, con em thế gia đều có bệnh thích sạch sẽ, đèn lồng người khác đã chạm qua sẽ không cần nữa.
Để phòng lỡ như, Khương Đường vẫn hỏi câu, "Ngày mai nô tỳ lại đưa đèn lồng tới nhé?"
Cố Kiến Sơn liếc mắt, ánh mắt có chút dọa người. Khương Đường lập tức hiểu ra là có ý gì, phúc thân hành lễ, "Nô tỳ cáo lui."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro