Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu
Chương 30
Tương Nguyệt Khứ
2024-09-14 22:34:43
Trịnh thị nghe vậy tách ra nửa khối, nhẹ nhàng cắn một cái, bà cho rằng Khương Đường làm, cho dù có ngon cũng kém Ngũ Hương Cư, nhưng ăn vào trong miệng lại là tư vị khác.
Nhất là vỏ bánh giống như là chiến nhưng lại không phải...
Trịnh thị quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đã lâu, cho đến đầu xuân năm nay mới bị bệnh, mới đem quyền quản gia giao cho tức phụ lão đại - Hàn thị.
Nhưng cửa hàng trang tử của Hầu phủ vẫn là bà trông coi.
Khương Đường làm đồ ăn ngon chỉ là mình ăn thư thái, thế nhưng làm điểm tâm... Trịnh thị cũng đã nếm qua điểm tâm do sư phụ của Hầu phủ làm nhưng thua xa cái này.
Ngẫm lại Ngũ Hương Cư, cửa hàng điểm tâm ngon nhất Thịnh Kinh, điểm tâm rẻ nhất phải một lượng bạc, nếu như đem những điểm tâm này đi bán thì Trịnh thị không tin không ai mua.
Bà cho dù không ăn khoai lang cũng biết khoai lang rẻ hơn đậu xanh đậu đỏ, nếu như điểm tâm bán rẻ hơn chút, vừa không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Ngũ Hương Cư mà mình còn có thể kiếm tiền.
Vĩnh Ninh Hầu phủ mặc dù không thiếu món tiền nhỏ, thế nhưng là con người thì đều hi vọng có nhiều tiền.
Khương Đường là nha hoàn của nàng dâu lão tứ, Trịnh thị là làm mẹ chồng, không thể chiếm tiện nghi của con dâu. Bà sống hơn bốn mươi năm, không đến mức bị lợi nhỏ khét con mắt.
Khương Đường tuy là nha hoàn, nhưng điểm tâm là nàng làm, ngày sau thật muốn mở cửa hàng, ngàn vạn không thể để nàng thiệt thòi.
Có bỏ có được mới có thể lâu dài.
Đây là đạo lý mà Trịnh thị luôn tin tưởng.
Nếu là nàng dâu lão đại bọn họ ghen thị vậy thì cứ ghen tị đi, dù sao người là của Yến Kỷ Đường.
Ăn điểm tâm chỉ mất một thời gian ngắn nhưng Trịnh thị đã nghĩ rất nhiều.
Bà cười nói: "Có thể đem khoai lang làm thành như vậy cũng là không dễ."
Vĩnh Ninh hầu nói: "Không chỉ là không dễ, đồ ăn không nói cao thấp quý tiện. Nhớ năm đó đánh trận, cái gì cũng ăn, bây giờ Hoàng Thượng nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí, phủ thượng làm là rất tốt."
Trịnh thị thần sắc ôn nhu, "Hầu gia nói đúng lắm."
Cố Kiến Sơn ăn xong một khối lại cầm một khối, không đợi hắn ăn, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe lên tia sáng, ngay sau đó một trận tiếng sấm, sau đó chính là tiếng mưa rơi trên lá cây.
Nam Hương Nam Tuyết nhanh đi đóng cửa cửa sổ, Trịnh thị đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ một cái, "Làm sao đột nhiên liền đổ mưa thế..."
Bà nói với Cố Kiến Sơn: "Con nhanh đi về đi. Nam Hương, ngươi đi lấy cho Ngũ công tử cây dù."
—— ——
Khương Đường cũng không nghĩ tới mới một hồi như thế trời liền đổ mưa.
Tôn đại nương nói: "Thừa dịp mưa còn chưa trở mạnh mau trở về đi, phu nhân bên này có chúng ta lo. Chỗ này có dù, ngươi cầm đi."
Lý đại nương tìm dù ra, Khương Đường cảm kích không biết nói cái gì cho phải, "Đến mai ta mang điểm tâm cho các ngài."
Lý đại nương: "Mau trở về, trở về nhớ uống chén canh gừng."
Khương Đường cười phất phất tay, "Biết rồi ạ."
Trước cửa phòng bếp nhỏ là màn mưa như rèm châu, Khương Đường một tay cầm đèn lồng, một tay miễn cưỡng che dù. Từ khi nghe thấy tiếng sấm đến đi ra ngoài cũng chỉ một lát sau, khối gạch đá trước cửa đã làm ướt, trong không khí tất cả đều là mùi bùn đất ẩm ướt.
Khương Đường co cẳng chạy về phía trước, thay vì đợi lát nữa mưa lớn rồi đạp phải hố nước thì còn không bằng chạy nhanh lên.
Khương Đường cảm giác mình chạy nhanh chóng, bồn hoa cây cối chung quanh đều có bóng chồng.
Con đường bình thường phải mất một khắc đồng hồ để đi hôm nay nửa khắc đồng hồ đã chạy về tới nơi.
Cũng chỉ có bên phải bả vai ướt một chút.
Lục Anh đi phòng bếp nhỏ nấu canh gừng, Bạch Vi đưa cho Khương Đường một kiện váy phủ ngoài, "Trước thay đi đã, hơ lửa một chút."
Khương Đường thấy cũng không ẩm ướt quá nhiều, "Không cần thay, một hồi nữa sẽ trở về rồi. Đúng rồi, các ngươi ăn điểm tâm chưa."
Bạch Vi cười nói: "Đều ăn hết rồi, phu nhân cũng dùng. Ta ăn vào còn thấy ngon hơn cả Ngũ Hương Cư nữa đó, Ngọc Phương Trai càng không thể so sánh, ta thấy chuyện xây lò có thể thành công."
Nhĩ phòng đều là người một nhà, Bạch Vi cũng không tị hiềm, "Đại nương tử ăn xong điểm tâm muốn gọi ngươi đến hỏi chuyện nhưng ngươi đi chính viện, muốn đợi ngươi trở về, nhưng mưa lớn nên chờ ngày mai ngươi lại đến đáp lời."
Bạch Vi mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng có thể đoán ra được mấy phần, tám phần là có liên quan đến điểm tâm, bọn họ đều mua đồ ăn từ chỗ Khương Đường, đại nương tử muốn không được à.
"Khương Đường, có một câu không biết ngươi đã nghe qua không, thất phu vô tội, mang ngọc có tội[1]. Chúng ta làm nha hoàn, mọi chuyện đều không do mình quyết định."
[1] Ý chỉ: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội
Nhất là vỏ bánh giống như là chiến nhưng lại không phải...
Trịnh thị quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đã lâu, cho đến đầu xuân năm nay mới bị bệnh, mới đem quyền quản gia giao cho tức phụ lão đại - Hàn thị.
Nhưng cửa hàng trang tử của Hầu phủ vẫn là bà trông coi.
Khương Đường làm đồ ăn ngon chỉ là mình ăn thư thái, thế nhưng làm điểm tâm... Trịnh thị cũng đã nếm qua điểm tâm do sư phụ của Hầu phủ làm nhưng thua xa cái này.
Ngẫm lại Ngũ Hương Cư, cửa hàng điểm tâm ngon nhất Thịnh Kinh, điểm tâm rẻ nhất phải một lượng bạc, nếu như đem những điểm tâm này đi bán thì Trịnh thị không tin không ai mua.
Bà cho dù không ăn khoai lang cũng biết khoai lang rẻ hơn đậu xanh đậu đỏ, nếu như điểm tâm bán rẻ hơn chút, vừa không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Ngũ Hương Cư mà mình còn có thể kiếm tiền.
Vĩnh Ninh Hầu phủ mặc dù không thiếu món tiền nhỏ, thế nhưng là con người thì đều hi vọng có nhiều tiền.
Khương Đường là nha hoàn của nàng dâu lão tứ, Trịnh thị là làm mẹ chồng, không thể chiếm tiện nghi của con dâu. Bà sống hơn bốn mươi năm, không đến mức bị lợi nhỏ khét con mắt.
Khương Đường tuy là nha hoàn, nhưng điểm tâm là nàng làm, ngày sau thật muốn mở cửa hàng, ngàn vạn không thể để nàng thiệt thòi.
Có bỏ có được mới có thể lâu dài.
Đây là đạo lý mà Trịnh thị luôn tin tưởng.
Nếu là nàng dâu lão đại bọn họ ghen thị vậy thì cứ ghen tị đi, dù sao người là của Yến Kỷ Đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn điểm tâm chỉ mất một thời gian ngắn nhưng Trịnh thị đã nghĩ rất nhiều.
Bà cười nói: "Có thể đem khoai lang làm thành như vậy cũng là không dễ."
Vĩnh Ninh hầu nói: "Không chỉ là không dễ, đồ ăn không nói cao thấp quý tiện. Nhớ năm đó đánh trận, cái gì cũng ăn, bây giờ Hoàng Thượng nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí, phủ thượng làm là rất tốt."
Trịnh thị thần sắc ôn nhu, "Hầu gia nói đúng lắm."
Cố Kiến Sơn ăn xong một khối lại cầm một khối, không đợi hắn ăn, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe lên tia sáng, ngay sau đó một trận tiếng sấm, sau đó chính là tiếng mưa rơi trên lá cây.
Nam Hương Nam Tuyết nhanh đi đóng cửa cửa sổ, Trịnh thị đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ một cái, "Làm sao đột nhiên liền đổ mưa thế..."
Bà nói với Cố Kiến Sơn: "Con nhanh đi về đi. Nam Hương, ngươi đi lấy cho Ngũ công tử cây dù."
—— ——
Khương Đường cũng không nghĩ tới mới một hồi như thế trời liền đổ mưa.
Tôn đại nương nói: "Thừa dịp mưa còn chưa trở mạnh mau trở về đi, phu nhân bên này có chúng ta lo. Chỗ này có dù, ngươi cầm đi."
Lý đại nương tìm dù ra, Khương Đường cảm kích không biết nói cái gì cho phải, "Đến mai ta mang điểm tâm cho các ngài."
Lý đại nương: "Mau trở về, trở về nhớ uống chén canh gừng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Đường cười phất phất tay, "Biết rồi ạ."
Trước cửa phòng bếp nhỏ là màn mưa như rèm châu, Khương Đường một tay cầm đèn lồng, một tay miễn cưỡng che dù. Từ khi nghe thấy tiếng sấm đến đi ra ngoài cũng chỉ một lát sau, khối gạch đá trước cửa đã làm ướt, trong không khí tất cả đều là mùi bùn đất ẩm ướt.
Khương Đường co cẳng chạy về phía trước, thay vì đợi lát nữa mưa lớn rồi đạp phải hố nước thì còn không bằng chạy nhanh lên.
Khương Đường cảm giác mình chạy nhanh chóng, bồn hoa cây cối chung quanh đều có bóng chồng.
Con đường bình thường phải mất một khắc đồng hồ để đi hôm nay nửa khắc đồng hồ đã chạy về tới nơi.
Cũng chỉ có bên phải bả vai ướt một chút.
Lục Anh đi phòng bếp nhỏ nấu canh gừng, Bạch Vi đưa cho Khương Đường một kiện váy phủ ngoài, "Trước thay đi đã, hơ lửa một chút."
Khương Đường thấy cũng không ẩm ướt quá nhiều, "Không cần thay, một hồi nữa sẽ trở về rồi. Đúng rồi, các ngươi ăn điểm tâm chưa."
Bạch Vi cười nói: "Đều ăn hết rồi, phu nhân cũng dùng. Ta ăn vào còn thấy ngon hơn cả Ngũ Hương Cư nữa đó, Ngọc Phương Trai càng không thể so sánh, ta thấy chuyện xây lò có thể thành công."
Nhĩ phòng đều là người một nhà, Bạch Vi cũng không tị hiềm, "Đại nương tử ăn xong điểm tâm muốn gọi ngươi đến hỏi chuyện nhưng ngươi đi chính viện, muốn đợi ngươi trở về, nhưng mưa lớn nên chờ ngày mai ngươi lại đến đáp lời."
Bạch Vi mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng có thể đoán ra được mấy phần, tám phần là có liên quan đến điểm tâm, bọn họ đều mua đồ ăn từ chỗ Khương Đường, đại nương tử muốn không được à.
"Khương Đường, có một câu không biết ngươi đã nghe qua không, thất phu vô tội, mang ngọc có tội[1]. Chúng ta làm nha hoàn, mọi chuyện đều không do mình quyết định."
[1] Ý chỉ: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro