Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu
Chương 6
Tương Nguyệt Khứ
2024-09-14 22:34:43
Nàng không nghĩ tới trong một đêm đã thăng chức.
Dưới cái nhìn của nàng tiểu trù phòng tốt hơn quét viện nhiều. Thứ nhất tiểu trù phòng dầu mỡ, nấu cơm xong đầu thừa đuôi thẹo còn thừa lại cũng là thứ tốt. Thứ hai trù phòng chọn mua đồ ăn, chắc chắn có thể ra ngoài. Thứ ba ở nhà bếp hỗ trợ, chỉ cần Lục Cẩm Dao ăn ngon, là có thể được ban thưởng.
Tiền lương của nha hoàn tam đẳng chỉ có năm đồng bạc, nhưng một lần được ban thưởng lại có hai lượng bạc, Khương Đường có thể đi mua lò bếp và nồi sớm một chút.
Chỉ là…
Khương Đường liếc nhìn Triệu đại nương, Triệu đại nương là đầu bếp nữ của tiểu trù phòng, nếu nàng đến rồi, vậy Triệu đại nương làm sao bây giờ.
Triệu đại nương cười nói: "Vậy sau này còn phải nhờ Khương Đường cô nương giúp đỡ nhiều hơn, ta cũng học thêm được một chút."
Tuy rằng Triệu đại nương không quá đồng ý có thêm người tiến vào tiểu trù phòng, thế nhưng thêm một cái người dù sao cũng hơn có người đến đẩy bà xuống.
Nói thế nào Khương Đường cũng là người của Yến Cơ Đường.
Chờ đứa nhỏ sinh ra có lẽ Khương Đường nên làm gì thì làm nấy.
Khương Đường nói: "Vậy sau này làm phiền đại nương, còn có… Đây không phải công lao của một mình ta, Lục Anh, phần bạc thưởng này ngươi…"
Lục Anh trợn mắt trừng Khương Đường một cái, "Tự ngươi giữ đi."
Nha hoàn của Yến Cơ Đường ít nhiều gì cũng có thể được thưởng bạc, cũng chỉ có Khương Đường đều tiêu bạc vào son bột nước và quần áo, đồ trang sức.
Nếu Lục Anh đã không muốn, Khương Đường cũng sẽ không khách sáo, "Trong nồi còn có bánh, ngươi có muốn ăn chút gì hay không."
Lục Cẩm Dao không ăn bao nhiêu điểm tâm, đồ còn dư lại có lẽ sẽ được bọn nha hoàn chia hết, ngày hôm nay còn thừa nhiều, nha hoàn tam đẳng cũng có thể được chia.
Lục Anh cảm thấy bánh ăn ngon hơn, nàng ấy thành thực nói: "Muốn! Nhưng ta nói ngươi cũng phải để trong lòng, chăm sóc đại nương tử cho tốt, nghe không?"
Khương Đường tỏ vẻ đã biết.
Nàng lấy bạc ra xem đi xem lại, cuối cùng cũng coi như không phải người không có đồng nào rồi.
**
Lục Cẩm Dao dùng xong điểm tâm, Cố Kiến Châu yên lòng đi làm.
Duy nhất khiến Lục Cẩm Dao kinh ngạc chính là, đây là Khương Đường làm. Nàng biết tâm tư của Khương Đường, nhưng tuyệt đối không thể tác thành.
Còn Cố Kiến Châu vui vẻ thưởng cho nàng, Lục cẩm Dao còn chưa đến mức hẹp hòi như vậy.
Lục Cẩm Dao nói với Cao ma ma nói: "Bên Khương Đường làm phiền ma ma xem chừng."
Cao ma ma là bà vú của Lục Cẩm Dao, nhìn Lục Cẩm Dao lớn lên, vẫn coi Lục Cẩm Dao như con gái ruột thịt, Lục Cẩm Dao có thai, bà vui mừng hơn bất cứ ai.
Cao ma ma lập tức vuốt phẳng khuôn mặt hoa cúc, "Đại nương tử yên tâm."
Cao ma ma phụng mệnh nhìn chằm chằm Khương Đường, nhưng nàng vẫn ở tiểu trù phòng chưa từng ra ngoài. Chỉ có một lần ra ngoài duy nhất là ngày hôm sau theo Hoài Hề ra ngoài chọn mua thức ăn.
Người phụ trách mua thức ăn trong Yến Cơ Đường chính là Hoài Hề, ngoài ra, Hoài Hề còn quản cửa hàng đồ cưới của Lục Cẩm Dao.
Bình thường nha hoàn không dễ ra khỏi cửa, Khương Đường viện cớ thức ăn không đủ mới có thể ra ngoài một lần.
Hoài Hề và Lộ Trúc cùng tuổi, mắt phượng mày liễu, dáng người có vẻ gầy, nàng ấy cho Khương Đường một cái nón rộng vành, "Đội vào."
Triều Ngự không có quá nhiều hạn chế với phụ nữ, nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể ra ngoài.
Hoài Hề chẳng qua là cảm thấy tướng mạo của Khương Đường quá chú ý, "Lát nữa ta mua đồ xong còn có chuyện khác, hai khắc sau hội họp ở cửa tiệm vải Vĩnh An."
Hoài Hề ra ngoài không chỉ vì chuyện mua đồ.
Khác với những viện khác, ở Yến Cơ Đường, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, còn lại thời gian là có thể làm ít việc vụn vặt. Thời gian nhàn rỗi Lục Anh các nàng đều sẽ thêu khăn hầu bao, sau đó nhờ Hoài Hề mang ra phủ bán.
Một tháng cũng có thể kiến hai đồng bạc.
Ngoại trừ Khương Đường, hầu như mọi người đều làm những việc này.
Hiện tại coi như bảo Khương Đường thêu nàng cũng không thêu được, nàng một lòng một dạ đều nghĩ tới nửa giờ mà Hoài Hề nói, hai khắc chính là nửa giờ, nàng phải mua đủ đồ của mình.
Hoài Hề hình như biết nàng muốn ra ngoài.
Nếu như đặt ở hiện đại, Lục Cẩm Dao là nữ chủ tịch, vậy Hoài Hề chính là thư ký chủ tịch.
Nàng ấy nhận bổng lộc cho nhân viên phía dưới, ngoại trừ làm việc gọn gàng mạnh mẽ vang dội, còn rất hòa thuận.
Mua thức ăn cũng không tốn nhiều thời gian, Khương Đường muốn mấy hương liệu, còn ở tiệm tạp hóa mua ít hoa quả khô.
Hoài Hề thấy cái gì mới mẻ thì mua cái đó, thôn trang không có thịt dê, món tráng miệng và ô mai khô của Ngũ Hương Cư, mua xong đồ mỗi người đi một ngả.
Hai khắc sau, Hoài Hề chờ ở tiệm vải Vĩnh An, Khương Đường không có trễ, thế nhưng cõng bao lớn bao nhỏ.
Dưới cái nhìn của nàng tiểu trù phòng tốt hơn quét viện nhiều. Thứ nhất tiểu trù phòng dầu mỡ, nấu cơm xong đầu thừa đuôi thẹo còn thừa lại cũng là thứ tốt. Thứ hai trù phòng chọn mua đồ ăn, chắc chắn có thể ra ngoài. Thứ ba ở nhà bếp hỗ trợ, chỉ cần Lục Cẩm Dao ăn ngon, là có thể được ban thưởng.
Tiền lương của nha hoàn tam đẳng chỉ có năm đồng bạc, nhưng một lần được ban thưởng lại có hai lượng bạc, Khương Đường có thể đi mua lò bếp và nồi sớm một chút.
Chỉ là…
Khương Đường liếc nhìn Triệu đại nương, Triệu đại nương là đầu bếp nữ của tiểu trù phòng, nếu nàng đến rồi, vậy Triệu đại nương làm sao bây giờ.
Triệu đại nương cười nói: "Vậy sau này còn phải nhờ Khương Đường cô nương giúp đỡ nhiều hơn, ta cũng học thêm được một chút."
Tuy rằng Triệu đại nương không quá đồng ý có thêm người tiến vào tiểu trù phòng, thế nhưng thêm một cái người dù sao cũng hơn có người đến đẩy bà xuống.
Nói thế nào Khương Đường cũng là người của Yến Cơ Đường.
Chờ đứa nhỏ sinh ra có lẽ Khương Đường nên làm gì thì làm nấy.
Khương Đường nói: "Vậy sau này làm phiền đại nương, còn có… Đây không phải công lao của một mình ta, Lục Anh, phần bạc thưởng này ngươi…"
Lục Anh trợn mắt trừng Khương Đường một cái, "Tự ngươi giữ đi."
Nha hoàn của Yến Cơ Đường ít nhiều gì cũng có thể được thưởng bạc, cũng chỉ có Khương Đường đều tiêu bạc vào son bột nước và quần áo, đồ trang sức.
Nếu Lục Anh đã không muốn, Khương Đường cũng sẽ không khách sáo, "Trong nồi còn có bánh, ngươi có muốn ăn chút gì hay không."
Lục Cẩm Dao không ăn bao nhiêu điểm tâm, đồ còn dư lại có lẽ sẽ được bọn nha hoàn chia hết, ngày hôm nay còn thừa nhiều, nha hoàn tam đẳng cũng có thể được chia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Anh cảm thấy bánh ăn ngon hơn, nàng ấy thành thực nói: "Muốn! Nhưng ta nói ngươi cũng phải để trong lòng, chăm sóc đại nương tử cho tốt, nghe không?"
Khương Đường tỏ vẻ đã biết.
Nàng lấy bạc ra xem đi xem lại, cuối cùng cũng coi như không phải người không có đồng nào rồi.
**
Lục Cẩm Dao dùng xong điểm tâm, Cố Kiến Châu yên lòng đi làm.
Duy nhất khiến Lục Cẩm Dao kinh ngạc chính là, đây là Khương Đường làm. Nàng biết tâm tư của Khương Đường, nhưng tuyệt đối không thể tác thành.
Còn Cố Kiến Châu vui vẻ thưởng cho nàng, Lục cẩm Dao còn chưa đến mức hẹp hòi như vậy.
Lục Cẩm Dao nói với Cao ma ma nói: "Bên Khương Đường làm phiền ma ma xem chừng."
Cao ma ma là bà vú của Lục Cẩm Dao, nhìn Lục Cẩm Dao lớn lên, vẫn coi Lục Cẩm Dao như con gái ruột thịt, Lục Cẩm Dao có thai, bà vui mừng hơn bất cứ ai.
Cao ma ma lập tức vuốt phẳng khuôn mặt hoa cúc, "Đại nương tử yên tâm."
Cao ma ma phụng mệnh nhìn chằm chằm Khương Đường, nhưng nàng vẫn ở tiểu trù phòng chưa từng ra ngoài. Chỉ có một lần ra ngoài duy nhất là ngày hôm sau theo Hoài Hề ra ngoài chọn mua thức ăn.
Người phụ trách mua thức ăn trong Yến Cơ Đường chính là Hoài Hề, ngoài ra, Hoài Hề còn quản cửa hàng đồ cưới của Lục Cẩm Dao.
Bình thường nha hoàn không dễ ra khỏi cửa, Khương Đường viện cớ thức ăn không đủ mới có thể ra ngoài một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoài Hề và Lộ Trúc cùng tuổi, mắt phượng mày liễu, dáng người có vẻ gầy, nàng ấy cho Khương Đường một cái nón rộng vành, "Đội vào."
Triều Ngự không có quá nhiều hạn chế với phụ nữ, nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể ra ngoài.
Hoài Hề chẳng qua là cảm thấy tướng mạo của Khương Đường quá chú ý, "Lát nữa ta mua đồ xong còn có chuyện khác, hai khắc sau hội họp ở cửa tiệm vải Vĩnh An."
Hoài Hề ra ngoài không chỉ vì chuyện mua đồ.
Khác với những viện khác, ở Yến Cơ Đường, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, còn lại thời gian là có thể làm ít việc vụn vặt. Thời gian nhàn rỗi Lục Anh các nàng đều sẽ thêu khăn hầu bao, sau đó nhờ Hoài Hề mang ra phủ bán.
Một tháng cũng có thể kiến hai đồng bạc.
Ngoại trừ Khương Đường, hầu như mọi người đều làm những việc này.
Hiện tại coi như bảo Khương Đường thêu nàng cũng không thêu được, nàng một lòng một dạ đều nghĩ tới nửa giờ mà Hoài Hề nói, hai khắc chính là nửa giờ, nàng phải mua đủ đồ của mình.
Hoài Hề hình như biết nàng muốn ra ngoài.
Nếu như đặt ở hiện đại, Lục Cẩm Dao là nữ chủ tịch, vậy Hoài Hề chính là thư ký chủ tịch.
Nàng ấy nhận bổng lộc cho nhân viên phía dưới, ngoại trừ làm việc gọn gàng mạnh mẽ vang dội, còn rất hòa thuận.
Mua thức ăn cũng không tốn nhiều thời gian, Khương Đường muốn mấy hương liệu, còn ở tiệm tạp hóa mua ít hoa quả khô.
Hoài Hề thấy cái gì mới mẻ thì mua cái đó, thôn trang không có thịt dê, món tráng miệng và ô mai khô của Ngũ Hương Cư, mua xong đồ mỗi người đi một ngả.
Hai khắc sau, Hoài Hề chờ ở tiệm vải Vĩnh An, Khương Đường không có trễ, thế nhưng cõng bao lớn bao nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro