Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam
Da kề da
Thiên Nguyệt Phụng
2024-07-19 17:11:27
Chiếc ô tô đang lưu thông trên đường, chợt tấp vào lề ngay sau khi người tài xế nghe thấy cô vợ của mình lại đang đề cập tới vấn đề ly hôn, làm tâm trạng hắn ta càng thêm cực kỳ bực bội.
Đúng là trước kia hắn luôn là người chủ động đòi ly hôn và Hàn Thương Nguyệt vẫn luôn trong tâm thế níu kéo không buông. Vậy mà bây giờ, cứ gặp mặt là cô lại đòi ly hôn, khiến hắn cảm thấy không quen, tệ hơn là chọc hắn không vui.
Lúc này, Hàn Thương Nguyệt vẫn đang âm thầm quan sát sắc mặt của người đàn ông qua gương. Thầm nghĩ chắc có lẽ hắn đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói.
Thật ra trong trường hợp này, Hàn Thương Nguyệt đã tính sẵn hai con đường cho mình. Một, là ly hôn, tài sản chia đôi, cô có thể rời khỏi tên đàn ông tệ bạc này và thay đổi vận mệnh trở thành một quý cô giàu sang, phú quý.
Còn hai, là thuần phục hắn ta bằng biện pháp riêng, đợi đến khi hắn sa vào bẫy tình sẽ tới lúc bị cô ruồng bỏ, nói dễ nghe hơn là thời điểm tra nam bị nghiệp quật đã tới.
Đường nào, thì cô cũng không có thiệt. Cho nên, chẳng việc gì phải ngại, chỉ sợ nghiệp lớn chưa thành đã bị xiên mất mạng, vậy mới oan ức thôi.
"Còn cô muốn ly hôn, là để được công khai tiến tới với Trần Đình Ngọc?" Ngôn Việt Kỳ trầm giọng.
"Việc đó còn phải xem vào thời gian và cảm xúc của con tim nữa. Nhưng rất có thể chúng tôi sẽ đến với nhau, vì âu cũng là thanh mai trúc mã từ hồi bé mà." Hàn Thương Nguyệt điềm nhiên đáp trả.
Cô đâu biết rằng lời nói tùy hứng vừa dứt đã khiến chiếc vô lăng đáng thương bị bàn tay của người đàn ông siết chặt đến sắp móp méo.
"Vậy thì đêm nay cô ngủ sớm đi."
"Chuyện đó thì liên quan gì tới việc ly hôn chứ?" Hàn Thương Nguyệt ngây ngô hỏi lại.
"Liên quan. Bởi vì ngủ sớm, mơ nhiều sẽ thấy."
...----------------...
Cứ vậy, về tới nhà riêng chưa bao lâu thì Yến Quang Nhu lại gọi điện tìm tới Ngôn Việt Kỳ, mà lúc này hắn đang tắm nên chỉ có Hàn Thương Nguyệt nhìn thấy cuộc gọi của người phụ nữ ấy.
Sở dĩ cô có mặt trong phòng của hắn, là vì vừa ghé sang gom hết quần áo để đem về phòng riêng của mình. Nào ngờ lại tình cờ nhìn thấy tiểu tam gọi điện tìm tra nam, lập tức trong đầu cô nhảy số tinh nghịch.
Cầm điện thoại của người đàn ông ấy lên, cô tự tin thao tác nghe máy và bắt đầu quậy phá.
"Ưm...a~, Ngôn Việt Kỳ...anh đừng có hôn vào đó mà...ư~... anh nhẹ thôi, em đau..."
Nói xong, cô liền tắt máy, thậm chí cả gan chặn luôn số của Yến Quang Nhu, rồi nhanh trí đặt chiếc di động trở về chỗ cũ.
Đúng lúc này, Ngôn Việt Kỳ đã xuất hiện ngay phía sau lưng cô gái với dáng vẻ chỉ quấn mỗi khăn tắm quanh hạ thân và cũng tình cờ bắt gặp trọn vẹn khoảnh khắc bày trò hư hỏng của cô.
Thấy Hàn Thương Nguyệt chuẩn bị rời đi, hắn liền lên tiếng:
"Ở lại đi, tôi giúp em xây dựng tiếng rên thực tế hơn."
Ai đó vừa nói một câu, khiến Hàn Thương Nguyệt lập tức đứng hình, sống lưng cũng cứng đờ như bị ai điểm huyệt.
Bảo đảm một điều rằng, giờ mà có cái hố để chui là cô sẽ chui ngay vào đó không cần ngần ngại, chứ đứng đây không khéo lại chết vì nhục. Còn nếu bỏ chạy, thì đối phương sẽ nghĩ cô có tật giật mình. Vậy nên, bình tĩnh đối mặt là phương án hoàn mỹ nhất lúc này.
Quay lại nhìn hắn bằng gương mặt bình thản, chưa đầy ba giây Hàn Thương Nguyệt lại sửng sốt khi thấy người đàn ông chỉ quấn khăn chứ không hề mặc quần áo. Thế là, Hàn Thương Nguyệt lại vội vàng quay lưng về phía hắn, lắp bắp trả lời:
"Anh...anh vừa xàm ngôn cái gì vậy? Đã thế còn không mặc quần áo cho đàng hoàng nữa, đúng...đúng là biến thái."
Ngôn Việt Kỳ bất giác cười hứng thú, nhanh chóng khoan thai đi tới gần cô gái, tùy ý ôm lấy đối phương từ phía sau. Khi đó, Hàn Thương Nguyệt mới biết cảm giác rùng mình lúc ở gần nam giới là như nào.
Cô căn bản không thể thoát khỏi vòng tay của ác ma, vì hắn dùng lực rất nhiều.
"Sao trước kia tôi lại không nhận ra em cũng thú vị thế này chứ? Hàn Thương Nguyệt, tôi thấy hứng thú với em hơn rồi đấy! Đêm nay..."
"Ngôn Việt Kỳ, tên khốn nhà anh mau tránh xa tôi ngay." Cô phát hoảng và bắt đầu vùng vẫy.
Cảm giác tiếp xúc da chạm da này, thật khiến cô bấn loạn tinh thần lẫn nhịp đập con tim. Hắn ta đang quyến rũ cô, hắn dùng thân thể cường tráng, làn da chắc sáng kia để thao túng tâm lý cô.
Không được, cô phải thoát khỏi hắn ta trước khi con cáo già mưu mô này đạt được mục đích.
"Ngôn Việt Kỳ, thả tôi ra..."
Hàn Thương Nguyệt càng hoảng, hắn càng hưng phấn. Lần đầu tiên, hắn đưa đôi môi chạm vào vùng cổ của người vợ hữu danh vô thực suốt hai năm qua, là khi bị cô kích thích bằng cách vùng lên chống đối.
Hơi thở ấm áp của hắn đang phả vào da thịt cô, nó mang theo cảm giác hồi hộp lan tỏa khắp lồng ngực, khiến trái tim của Hàn Thương Nguyệt đã treo lửng lơ tận trên cổ họng rồi.
"Em có biết, hậu quả khi chống đối tôi là gì không?"
Đúng là trước kia hắn luôn là người chủ động đòi ly hôn và Hàn Thương Nguyệt vẫn luôn trong tâm thế níu kéo không buông. Vậy mà bây giờ, cứ gặp mặt là cô lại đòi ly hôn, khiến hắn cảm thấy không quen, tệ hơn là chọc hắn không vui.
Lúc này, Hàn Thương Nguyệt vẫn đang âm thầm quan sát sắc mặt của người đàn ông qua gương. Thầm nghĩ chắc có lẽ hắn đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói.
Thật ra trong trường hợp này, Hàn Thương Nguyệt đã tính sẵn hai con đường cho mình. Một, là ly hôn, tài sản chia đôi, cô có thể rời khỏi tên đàn ông tệ bạc này và thay đổi vận mệnh trở thành một quý cô giàu sang, phú quý.
Còn hai, là thuần phục hắn ta bằng biện pháp riêng, đợi đến khi hắn sa vào bẫy tình sẽ tới lúc bị cô ruồng bỏ, nói dễ nghe hơn là thời điểm tra nam bị nghiệp quật đã tới.
Đường nào, thì cô cũng không có thiệt. Cho nên, chẳng việc gì phải ngại, chỉ sợ nghiệp lớn chưa thành đã bị xiên mất mạng, vậy mới oan ức thôi.
"Còn cô muốn ly hôn, là để được công khai tiến tới với Trần Đình Ngọc?" Ngôn Việt Kỳ trầm giọng.
"Việc đó còn phải xem vào thời gian và cảm xúc của con tim nữa. Nhưng rất có thể chúng tôi sẽ đến với nhau, vì âu cũng là thanh mai trúc mã từ hồi bé mà." Hàn Thương Nguyệt điềm nhiên đáp trả.
Cô đâu biết rằng lời nói tùy hứng vừa dứt đã khiến chiếc vô lăng đáng thương bị bàn tay của người đàn ông siết chặt đến sắp móp méo.
"Vậy thì đêm nay cô ngủ sớm đi."
"Chuyện đó thì liên quan gì tới việc ly hôn chứ?" Hàn Thương Nguyệt ngây ngô hỏi lại.
"Liên quan. Bởi vì ngủ sớm, mơ nhiều sẽ thấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...----------------...
Cứ vậy, về tới nhà riêng chưa bao lâu thì Yến Quang Nhu lại gọi điện tìm tới Ngôn Việt Kỳ, mà lúc này hắn đang tắm nên chỉ có Hàn Thương Nguyệt nhìn thấy cuộc gọi của người phụ nữ ấy.
Sở dĩ cô có mặt trong phòng của hắn, là vì vừa ghé sang gom hết quần áo để đem về phòng riêng của mình. Nào ngờ lại tình cờ nhìn thấy tiểu tam gọi điện tìm tra nam, lập tức trong đầu cô nhảy số tinh nghịch.
Cầm điện thoại của người đàn ông ấy lên, cô tự tin thao tác nghe máy và bắt đầu quậy phá.
"Ưm...a~, Ngôn Việt Kỳ...anh đừng có hôn vào đó mà...ư~... anh nhẹ thôi, em đau..."
Nói xong, cô liền tắt máy, thậm chí cả gan chặn luôn số của Yến Quang Nhu, rồi nhanh trí đặt chiếc di động trở về chỗ cũ.
Đúng lúc này, Ngôn Việt Kỳ đã xuất hiện ngay phía sau lưng cô gái với dáng vẻ chỉ quấn mỗi khăn tắm quanh hạ thân và cũng tình cờ bắt gặp trọn vẹn khoảnh khắc bày trò hư hỏng của cô.
Thấy Hàn Thương Nguyệt chuẩn bị rời đi, hắn liền lên tiếng:
"Ở lại đi, tôi giúp em xây dựng tiếng rên thực tế hơn."
Ai đó vừa nói một câu, khiến Hàn Thương Nguyệt lập tức đứng hình, sống lưng cũng cứng đờ như bị ai điểm huyệt.
Bảo đảm một điều rằng, giờ mà có cái hố để chui là cô sẽ chui ngay vào đó không cần ngần ngại, chứ đứng đây không khéo lại chết vì nhục. Còn nếu bỏ chạy, thì đối phương sẽ nghĩ cô có tật giật mình. Vậy nên, bình tĩnh đối mặt là phương án hoàn mỹ nhất lúc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay lại nhìn hắn bằng gương mặt bình thản, chưa đầy ba giây Hàn Thương Nguyệt lại sửng sốt khi thấy người đàn ông chỉ quấn khăn chứ không hề mặc quần áo. Thế là, Hàn Thương Nguyệt lại vội vàng quay lưng về phía hắn, lắp bắp trả lời:
"Anh...anh vừa xàm ngôn cái gì vậy? Đã thế còn không mặc quần áo cho đàng hoàng nữa, đúng...đúng là biến thái."
Ngôn Việt Kỳ bất giác cười hứng thú, nhanh chóng khoan thai đi tới gần cô gái, tùy ý ôm lấy đối phương từ phía sau. Khi đó, Hàn Thương Nguyệt mới biết cảm giác rùng mình lúc ở gần nam giới là như nào.
Cô căn bản không thể thoát khỏi vòng tay của ác ma, vì hắn dùng lực rất nhiều.
"Sao trước kia tôi lại không nhận ra em cũng thú vị thế này chứ? Hàn Thương Nguyệt, tôi thấy hứng thú với em hơn rồi đấy! Đêm nay..."
"Ngôn Việt Kỳ, tên khốn nhà anh mau tránh xa tôi ngay." Cô phát hoảng và bắt đầu vùng vẫy.
Cảm giác tiếp xúc da chạm da này, thật khiến cô bấn loạn tinh thần lẫn nhịp đập con tim. Hắn ta đang quyến rũ cô, hắn dùng thân thể cường tráng, làn da chắc sáng kia để thao túng tâm lý cô.
Không được, cô phải thoát khỏi hắn ta trước khi con cáo già mưu mô này đạt được mục đích.
"Ngôn Việt Kỳ, thả tôi ra..."
Hàn Thương Nguyệt càng hoảng, hắn càng hưng phấn. Lần đầu tiên, hắn đưa đôi môi chạm vào vùng cổ của người vợ hữu danh vô thực suốt hai năm qua, là khi bị cô kích thích bằng cách vùng lên chống đối.
Hơi thở ấm áp của hắn đang phả vào da thịt cô, nó mang theo cảm giác hồi hộp lan tỏa khắp lồng ngực, khiến trái tim của Hàn Thương Nguyệt đã treo lửng lơ tận trên cổ họng rồi.
"Em có biết, hậu quả khi chống đối tôi là gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro