Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Buông Ra, Ta Ph...
Lương Phong Hữu Ý
2024-11-19 01:35:21
Đây là tiểu thuyết rách nát gì thế này, bản công tử không chơi.
Cút xéo đi.
“Công tử.”
“Buông ra, ta phải đi giết nàng ta.”
“Công tử, người bình tĩnh một chút, cửu vương gia đang ở bên đó, chúng ta đi ra sẽ bị lộ.”
Lúc này Liễu Thịnh mới thoáng bình tĩnh lại, ngực vẫn phập phồng lợi hại.
Hơi điều chỉnh cảm xúc một chút, lúc này mới dặn dò:
“Xử lý thật sạch dấu vết, chuyện chúng ta ra khỏi thành hôm nay phải làm nghiêm mật, không thể để người khác biết.”
“Vâng công tử.”
Ám vệ bắt đầu hành động, Thạch Hộc muốn đưa hắn hồi phủ.
“Không, chúng ta không trở về phủ.”
“Vậy chúng ta đi đâu?”
Đôi mắt của Liễu Thịnh híp lại, lộ ra chút ánh sáng nguy hiểm.
“Đến Ứng Tuyết Đường.”
Ách…
Thạch Hộc ngây ngốc, Ứng Tuyết Đường…
Không phải là hiệu thuốc sao?
Công tử không thoải mái chỗ nào sao?
…
Liễu Thịnh đến Ứng Tuyết Đường một vòng, rất nhanh đã đi ra.
“Công tử, người bị thương sao?” Thạch Hộc ở ngoài cửa nhanh chóng tiến lên đón, nói thẳng ra lời trong lòng.
Bị thương cũng không thể không cho mình đi theo vào mà.
Liễu Thịnh không để ý tới, trái lại nói: “Đi, đi Di Hồng Lâu.”
“Hả?”
Thạch Hộc nghe thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, ánh mắt nhìn một đường xuống dưới, nhìn chỗ nào đó phía dưới…
Đến hiệu thuốc xong lại đến Di Hồng Lâu?
Rất khó khiến người ta không nghi ngờ, có phải hắn không được hay không!
Haizz, nỗi đau của đàn ông, hắn ta hiểu, hắn ta đều hiểu.
Không thể ngờ tới công tử nhà hắn ta còn trẻ như vậy, tuấn tú lịch sự, vậy mà cũng có phiền não cỡ này, đúng là khiến người ta thổn thức.
Lúc này Diệp Khanh Oản đang ở Di Hồng Lâu, nhắm mắt nghe hát.
Vươn tay nắm lấy tay Tiểu Tô bên cạnh xoa bóp một cái.
“Tay nhỏ thật trơn mềm.”
“Nhưng mà hơi lạnh, tiểu bảo bối, phải chú ý cơ thể.”
Sau khi nói xong thì hôn một lát.
Nhưng khi cô nghiêng mặt nhìn thì thấy một gương mặt lạnh như băng dán sát lại gần, cô sợ tới mức lập tức té ngã từ ghế thái sư xuống.
“Thái, thái phó? Thật trùng hợp.”
“Không trùng hợp, ta đặc biệt tới tìm ngươi.”
“Tìm ta?”
Diệp Khanh Oản không hiểu gì.
Không đúng, dựa theo tiểu thuyết gốc, hiện giờ hắn nên bị dáng vẻ cứng cỏi, yếu ớt của nữ chính hấp dẫn thật sâu, âm thầm hộ tống nàng ta về nhà mới đúng.
Sau khi theo dõi giặc cỏ từ Ngọc Thanh Quan, nữ chính bắt đầu theo đuổi con đường điều tra chân tướng.
Cũng chính từ lúc này, Liễu Thịnh có thêm một phần nhu tình với Hạ Tuyết Kiến, từ nay về sau dần mở ra hành trình tương ái tương sát.
Cút xéo đi.
“Công tử.”
“Buông ra, ta phải đi giết nàng ta.”
“Công tử, người bình tĩnh một chút, cửu vương gia đang ở bên đó, chúng ta đi ra sẽ bị lộ.”
Lúc này Liễu Thịnh mới thoáng bình tĩnh lại, ngực vẫn phập phồng lợi hại.
Hơi điều chỉnh cảm xúc một chút, lúc này mới dặn dò:
“Xử lý thật sạch dấu vết, chuyện chúng ta ra khỏi thành hôm nay phải làm nghiêm mật, không thể để người khác biết.”
“Vâng công tử.”
Ám vệ bắt đầu hành động, Thạch Hộc muốn đưa hắn hồi phủ.
“Không, chúng ta không trở về phủ.”
“Vậy chúng ta đi đâu?”
Đôi mắt của Liễu Thịnh híp lại, lộ ra chút ánh sáng nguy hiểm.
“Đến Ứng Tuyết Đường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ách…
Thạch Hộc ngây ngốc, Ứng Tuyết Đường…
Không phải là hiệu thuốc sao?
Công tử không thoải mái chỗ nào sao?
…
Liễu Thịnh đến Ứng Tuyết Đường một vòng, rất nhanh đã đi ra.
“Công tử, người bị thương sao?” Thạch Hộc ở ngoài cửa nhanh chóng tiến lên đón, nói thẳng ra lời trong lòng.
Bị thương cũng không thể không cho mình đi theo vào mà.
Liễu Thịnh không để ý tới, trái lại nói: “Đi, đi Di Hồng Lâu.”
“Hả?”
Thạch Hộc nghe thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, ánh mắt nhìn một đường xuống dưới, nhìn chỗ nào đó phía dưới…
Đến hiệu thuốc xong lại đến Di Hồng Lâu?
Rất khó khiến người ta không nghi ngờ, có phải hắn không được hay không!
Haizz, nỗi đau của đàn ông, hắn ta hiểu, hắn ta đều hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể ngờ tới công tử nhà hắn ta còn trẻ như vậy, tuấn tú lịch sự, vậy mà cũng có phiền não cỡ này, đúng là khiến người ta thổn thức.
Lúc này Diệp Khanh Oản đang ở Di Hồng Lâu, nhắm mắt nghe hát.
Vươn tay nắm lấy tay Tiểu Tô bên cạnh xoa bóp một cái.
“Tay nhỏ thật trơn mềm.”
“Nhưng mà hơi lạnh, tiểu bảo bối, phải chú ý cơ thể.”
Sau khi nói xong thì hôn một lát.
Nhưng khi cô nghiêng mặt nhìn thì thấy một gương mặt lạnh như băng dán sát lại gần, cô sợ tới mức lập tức té ngã từ ghế thái sư xuống.
“Thái, thái phó? Thật trùng hợp.”
“Không trùng hợp, ta đặc biệt tới tìm ngươi.”
“Tìm ta?”
Diệp Khanh Oản không hiểu gì.
Không đúng, dựa theo tiểu thuyết gốc, hiện giờ hắn nên bị dáng vẻ cứng cỏi, yếu ớt của nữ chính hấp dẫn thật sâu, âm thầm hộ tống nàng ta về nhà mới đúng.
Sau khi theo dõi giặc cỏ từ Ngọc Thanh Quan, nữ chính bắt đầu theo đuổi con đường điều tra chân tướng.
Cũng chính từ lúc này, Liễu Thịnh có thêm một phần nhu tình với Hạ Tuyết Kiến, từ nay về sau dần mở ra hành trình tương ái tương sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro