Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Liễu Thịnh “Yêu...
Lương Phong Hữu Ý
2024-11-19 01:35:21
“Vương gia, hai người này là sơn tộc quan phủ truy nã ba năm trước.” Hữu Vi trở về bẩm báo.
“Dẫn về trước.”
Cửu vương gia vừa dứt lời, hai mũi tên nhọn đâm thủng yết hầu của bọn họ một cách chính xác, bọn họ còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã đi đời nhà ma.
Cùng thời gian, mũi tên thứ ba bắn về phía trán Hạ Tuyết Kiến.
Cửu vương gia lanh tay lẹ mắt ôm nàng ta lăn sang bên cạnh, hai người chật vật tránh được một kiếp.
“Vương gia cẩn thận.”
Hữu Vi dẫn theo thị vệ che phía sau cửu vương gia.
Lúc này Liễu Thịnh ở nơi xa giao cung tiễn trong tay cho Thạch Hộc, lạnh lùng nói một câu.
“Đi.”
Hai tên giặc cỏ kia đã chết, sát ý trong mắt Liễu Thịnh mới thoáng biến mất.
Hắn suy đoán là hai tên giặc cỏ này bỗng nhiên ở Ngọc Thanh Quan, vừa vặn bị Hạ Tuyết Kiến gặp phải lúc này mới có chuyện đi theo, không phải là Hạ Tuyết Kiến điều tra được gì.
Một nữ chính khắp nơi phải dựa vào nam chính cứu giúp, cũng không thông minh tới đâu.
Đây là nguyên nhân lần này hắn chịu tha cho Hạ Tuyết Kiến.
Nhưng mà sau này hắn thật sự thích nữ nhân như vậy sao?
Ngu ngốc, lỗ mãng còn thích gây rắc rối, mọi chuyện đều cần người khác giải quyết tốt hậu quả, nữ nhân như vậy sao đáng để hắn thích?
Còn là chó săn số một?
Nếu mỗi ngày hắn phải giải quyết tốt hậu quả thay nữ nhân này, hắn không điên mới lạ.
Liễu Thịnh đang trầm tư, trước mắt xuất hiện dòng chữ Diệp Khanh Oản trào phúng.
“Quên trào phúng, giặc cỏ mà nữ chính theo đuôi vốn có quan hệ với lão thái phó kia, lão thái phó sắp bị hù chết, dẫn theo người muốn giết nữ chính. Kết quả khi hắn nhìn thấy nữ chính bị hai tên giặc cỏ bắt nạt, bỗng nhiên mềm lòng.”
“Đôi mắt nàng ta trống rỗng, sợi tóc hỗn độn dán sát vào má, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống. Lúc này nàng ta bất lực như vậy, Liễu Thịnh cảm thấy trái tim mình như bị đâm mạnh một nhát, đau đến mức hắn không thể thở.”
“Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã bị nữ tử kiên cường, yếu đuối này hấp dẫn thật sâu… Hắn phải vĩnh viễn bảo vệ nàng, trở thành thần bảo vệ của nàng, không cho người khác khinh nhục nàng một chút…”
Liễu Thịnh nhìn những dòng chữ này, trên trán nổi đầy gân xanh.
Giống như Diệp Khanh Oản đang đứng trước người hắn, hài hước đọc diễn cảm những lời kịch khiến hắn cảm thấy thẹn.
Người này không phải hắn, không phải, nhất định là Diệp Khanh Oản lầm.
Sao có thể là hắn.
Không có khả năng!
Liễu Thịnh đột nhiên thít chặt dây cương, lập tức muốn quay ngựa đi giết Hạ Tuyết Kiến.
“Dẫn về trước.”
Cửu vương gia vừa dứt lời, hai mũi tên nhọn đâm thủng yết hầu của bọn họ một cách chính xác, bọn họ còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã đi đời nhà ma.
Cùng thời gian, mũi tên thứ ba bắn về phía trán Hạ Tuyết Kiến.
Cửu vương gia lanh tay lẹ mắt ôm nàng ta lăn sang bên cạnh, hai người chật vật tránh được một kiếp.
“Vương gia cẩn thận.”
Hữu Vi dẫn theo thị vệ che phía sau cửu vương gia.
Lúc này Liễu Thịnh ở nơi xa giao cung tiễn trong tay cho Thạch Hộc, lạnh lùng nói một câu.
“Đi.”
Hai tên giặc cỏ kia đã chết, sát ý trong mắt Liễu Thịnh mới thoáng biến mất.
Hắn suy đoán là hai tên giặc cỏ này bỗng nhiên ở Ngọc Thanh Quan, vừa vặn bị Hạ Tuyết Kiến gặp phải lúc này mới có chuyện đi theo, không phải là Hạ Tuyết Kiến điều tra được gì.
Một nữ chính khắp nơi phải dựa vào nam chính cứu giúp, cũng không thông minh tới đâu.
Đây là nguyên nhân lần này hắn chịu tha cho Hạ Tuyết Kiến.
Nhưng mà sau này hắn thật sự thích nữ nhân như vậy sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu ngốc, lỗ mãng còn thích gây rắc rối, mọi chuyện đều cần người khác giải quyết tốt hậu quả, nữ nhân như vậy sao đáng để hắn thích?
Còn là chó săn số một?
Nếu mỗi ngày hắn phải giải quyết tốt hậu quả thay nữ nhân này, hắn không điên mới lạ.
Liễu Thịnh đang trầm tư, trước mắt xuất hiện dòng chữ Diệp Khanh Oản trào phúng.
“Quên trào phúng, giặc cỏ mà nữ chính theo đuôi vốn có quan hệ với lão thái phó kia, lão thái phó sắp bị hù chết, dẫn theo người muốn giết nữ chính. Kết quả khi hắn nhìn thấy nữ chính bị hai tên giặc cỏ bắt nạt, bỗng nhiên mềm lòng.”
“Đôi mắt nàng ta trống rỗng, sợi tóc hỗn độn dán sát vào má, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống. Lúc này nàng ta bất lực như vậy, Liễu Thịnh cảm thấy trái tim mình như bị đâm mạnh một nhát, đau đến mức hắn không thể thở.”
“Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã bị nữ tử kiên cường, yếu đuối này hấp dẫn thật sâu… Hắn phải vĩnh viễn bảo vệ nàng, trở thành thần bảo vệ của nàng, không cho người khác khinh nhục nàng một chút…”
Liễu Thịnh nhìn những dòng chữ này, trên trán nổi đầy gân xanh.
Giống như Diệp Khanh Oản đang đứng trước người hắn, hài hước đọc diễn cảm những lời kịch khiến hắn cảm thấy thẹn.
Người này không phải hắn, không phải, nhất định là Diệp Khanh Oản lầm.
Sao có thể là hắn.
Không có khả năng!
Liễu Thịnh đột nhiên thít chặt dây cương, lập tức muốn quay ngựa đi giết Hạ Tuyết Kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro