Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 10
2024-12-25 14:54:27
Lời nói của hai người kia khiến Tưởng học trưởng khẽ động lòng. Thời thế đã khác, chẳng phải điều này có nghĩa là anh ta muốn làm gì cũng được sao?
Dù Tô Mạt không đồng ý thì có ích gì?
Ánh mắt dán chặt của Tưởng học trưởng làm Tô Mạt sợ hãi, cô ấy bắt đầu bồn chồn. Không nói thêm lời nào mà xoay người định bỏ đi.
“Em nghĩ mình có thể đi sao?”
Giọng nói của Tưởng học trưởng như tiếng thì thầm của ác quỷ, đè nặng lên bước chân của Tô Mạt, khiến cô ấy đứng khựng lại. Đồng thời, lời anh ta vang lên như mệnh lệnh, khiến một người khác lập tức tiến lên giữ chặt cô, ngăn cản ý định bỏ trốn.
Quan sát từ đầu đến giờ, Tiêu Họa cuối cùng cũng nhớ ra — đây chẳng phải là tình tiết trong nguyên tác sao?
Trong truyện, Tô Mạt cũng bị Tưởng học trưởng để mắt tới. Nhưng khác với bây giờ, lúc đó có một nữ phụ giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Nữ phụ đó có chút bản lĩnh, lại sở hữu dị năng tạo nước nên Tưởng học trưởng không dám ép buộc trực tiếp. Cuối cùng, cả hai đã bình an vô sự đợi đến khi nam chính xuất hiện.
Thú vị là trong truyện, nam nữ chính nảy sinh tình cảm chính nhờ cơ hội do nữ phụ sắp đặt.
Nhưng về sau, nữ phụ lại đem lòng yêu nam chính. Vì không dám thổ lộ, lòng chiếm hữu nổi lên khiến cô ta bắt đầu gây khó dễ cho nữ chính, thậm chí muốn đuổi cô ấy đi hoặc ám hại.
Nữ phụ trong truyện đúng là một "công cụ". Lúc đầu thì thánh thiện bao nhiêu, đối xử tốt với nữ chính bao nhiêu, thì về sau lại độc ác và nham hiểm bấy nhiêu.
Nghĩ tới đây, Tiêu Họa cũng chẳng còn hứng thú hóng chuyện.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào thu hút một con xác sống loạng choạng đi tới.
Mấy chàng trai đứng phía trước, tay cầm gậy và dao phay, còn các cô gái thì nép phía sau.
Tô Mạt bị giữ chặt, không thể thoát ra. Một cô gái túm lấy cánh tay cô ấy, nấp sau lưng, không chịu buông.
Không còn cách nào khác, Tô Mạt đành siết chặt cây vợt cầu lông trong tay, định bụng cố qua ải này rồi tính tiếp.
Trên quảng trường, hơn chục con xác sống từ từ tụ lại, hùng hổ lao về phía nhóm người.
Có vài con xác sống với miệng đầy máu tươi lẫn thịt người, móng tay đỏ lòm, điên cuồng vung vẩy, gầm rú tấn công vào chỗ Tô Mạt đứng.
Tô Mạt gắng hết sức kiềm chế trái tim đang run rẩy, tập trung cao độ, không để bản thân bị tấn công bất ngờ.
Nhưng dù phòng thủ cẩn thận thế nào, vẫn khó tránh họa sau lưng.
“Aaaa!!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng không phải từ Tô Mạt mà là từ cô gái nấp sau lưng cô ấy.
Dường như đã bị dọa đến mức mất hết lý trí, cô gái kia đẩy mạnh Tô Mạt về phía xác sống đúng lúc chúng lao đến.
Không kịp phòng bị, Tô Mạt bị đẩy thẳng vào tầm với của lũ quái vật. Gương mặt xấu xí và đáng sợ của chúng đột ngột phóng to ngay trước mắt cô.
Trong tích tắc, Tô Mạt cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Cô ấy không ngờ rằng người bạn cùng phòng, kẻ mà mình ngày đêm chung sống, lại có thể đạp mình xuống vực thẳm như vậy.
Nhìn vào khuôn mặt ghê rợn của xác sống gần trong gang tấc, Tô Mạt nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái chết sắp ập đến.
Thôi vậy.
Dù Tô Mạt không đồng ý thì có ích gì?
Ánh mắt dán chặt của Tưởng học trưởng làm Tô Mạt sợ hãi, cô ấy bắt đầu bồn chồn. Không nói thêm lời nào mà xoay người định bỏ đi.
“Em nghĩ mình có thể đi sao?”
Giọng nói của Tưởng học trưởng như tiếng thì thầm của ác quỷ, đè nặng lên bước chân của Tô Mạt, khiến cô ấy đứng khựng lại. Đồng thời, lời anh ta vang lên như mệnh lệnh, khiến một người khác lập tức tiến lên giữ chặt cô, ngăn cản ý định bỏ trốn.
Quan sát từ đầu đến giờ, Tiêu Họa cuối cùng cũng nhớ ra — đây chẳng phải là tình tiết trong nguyên tác sao?
Trong truyện, Tô Mạt cũng bị Tưởng học trưởng để mắt tới. Nhưng khác với bây giờ, lúc đó có một nữ phụ giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Nữ phụ đó có chút bản lĩnh, lại sở hữu dị năng tạo nước nên Tưởng học trưởng không dám ép buộc trực tiếp. Cuối cùng, cả hai đã bình an vô sự đợi đến khi nam chính xuất hiện.
Thú vị là trong truyện, nam nữ chính nảy sinh tình cảm chính nhờ cơ hội do nữ phụ sắp đặt.
Nhưng về sau, nữ phụ lại đem lòng yêu nam chính. Vì không dám thổ lộ, lòng chiếm hữu nổi lên khiến cô ta bắt đầu gây khó dễ cho nữ chính, thậm chí muốn đuổi cô ấy đi hoặc ám hại.
Nữ phụ trong truyện đúng là một "công cụ". Lúc đầu thì thánh thiện bao nhiêu, đối xử tốt với nữ chính bao nhiêu, thì về sau lại độc ác và nham hiểm bấy nhiêu.
Nghĩ tới đây, Tiêu Họa cũng chẳng còn hứng thú hóng chuyện.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào thu hút một con xác sống loạng choạng đi tới.
Mấy chàng trai đứng phía trước, tay cầm gậy và dao phay, còn các cô gái thì nép phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Mạt bị giữ chặt, không thể thoát ra. Một cô gái túm lấy cánh tay cô ấy, nấp sau lưng, không chịu buông.
Không còn cách nào khác, Tô Mạt đành siết chặt cây vợt cầu lông trong tay, định bụng cố qua ải này rồi tính tiếp.
Trên quảng trường, hơn chục con xác sống từ từ tụ lại, hùng hổ lao về phía nhóm người.
Có vài con xác sống với miệng đầy máu tươi lẫn thịt người, móng tay đỏ lòm, điên cuồng vung vẩy, gầm rú tấn công vào chỗ Tô Mạt đứng.
Tô Mạt gắng hết sức kiềm chế trái tim đang run rẩy, tập trung cao độ, không để bản thân bị tấn công bất ngờ.
Nhưng dù phòng thủ cẩn thận thế nào, vẫn khó tránh họa sau lưng.
“Aaaa!!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng không phải từ Tô Mạt mà là từ cô gái nấp sau lưng cô ấy.
Dường như đã bị dọa đến mức mất hết lý trí, cô gái kia đẩy mạnh Tô Mạt về phía xác sống đúng lúc chúng lao đến.
Không kịp phòng bị, Tô Mạt bị đẩy thẳng vào tầm với của lũ quái vật. Gương mặt xấu xí và đáng sợ của chúng đột ngột phóng to ngay trước mắt cô.
Trong tích tắc, Tô Mạt cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Cô ấy không ngờ rằng người bạn cùng phòng, kẻ mà mình ngày đêm chung sống, lại có thể đạp mình xuống vực thẳm như vậy.
Nhìn vào khuôn mặt ghê rợn của xác sống gần trong gang tấc, Tô Mạt nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái chết sắp ập đến.
Thôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro