Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Chương 11

2024-12-25 14:54:27

Vài giây trôi qua, cảm giác đau đớn mà cô ấy chờ đợi vẫn không xuất hiện. Tô Mạt mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Họa.

Sau khi cứu được đối phương, Tiêu Họa thở phào nhẹ nhõm. May mà cô phát hiện vấn đề sớm và kịp thời chạy đến.

“Qua đây!” Tiêu Họa liếc nhìn Tô Mạt, thấy cô ấy vẫn đứng ngây ra, liền có chút khó chịu giục giã.

Theo lẽ thường, trong tiểu thuyết, cái chết của nữ phụ thường ít nhiều có liên quan đến nữ chính. Lựa chọn khôn ngoan nhất là cứ để nữ chính chết quách đi, giải quyết gọn mọi khả năng gây rắc rối sau này.

Nhưng Tiêu Họa rốt cuộc không phải kẻ máu lạnh. Là một công dân ưu tú lớn lên dưới lá cờ đỏ năm sao, một người con ưu tú của đất nước, trong tình huống đảm bảo được an toàn của mình, cô vẫn chọn cứu người.

Xem như cô còn chút lương tâm.

Tô Mạt hoàn hồn, vội vàng chạy về phía Tiêu Họa.

Lúc này, cô ấy mới chú ý đến vũ khí trong tay Tiêu Họa. Một chiếc móc kim loại được buộc dây vào cổ tay cô, mỗi lần vung ra đều găm chính xác vào đầu một con xác sống. Chỉ cần kéo nhẹ, cái đầu của chúng liền rơi xuống đất.

Thỉnh thoảng, trên móc còn phát ra ánh sáng trắng nhỏ.

Chưa đầy một phút, lũ xác sống quanh Tô Mạt đã bị Tiêu Họa dọn sạch. Nhóm người đứng bên cạnh chỉ biết há hốc miệng, ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.

Những ai quen biết Tiêu Họa đều không khỏi kinh ngạc. Hóa ra Tiêu Họa… lợi hại đến vậy sao?

Tiêu Họa chẳng buồn để mắt đến đám người kia, đặc biệt là cô gái đã đẩy Tô Mạt ra. Cô sợ mình không kiềm chế được mà ra tay với cô ta.

Bất kể lý do gì, lấy người khác làm lá chắn đúng là không thể tha thứ. Nếu cô đến muộn vài giây thôi, Tô Mạt chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

Tiêu Họa chỉ nhìn Tô Mạt, hỏi ngắn gọn:

“Có muốn đi cùng tôi không?”

Nữ chính sao lại khổ sở thế này? Tiêu Họa thật sự không đành lòng nhìn tiếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn chưa đợi Tô Mạt trả lời, cô nàng miệng lưỡi chua ngoa kia lại lên tiếng:

“Tiêu Họa! Tô Mạt chỉ là một kẻ kéo chân cả nhóm, cô ta còn đang sốt đấy! Cô cứu cô ta chỉ hại chính mình thôi!”

Cô gái đó đã nhận ra Tiêu Họa rất mạnh. Có Tiêu Họa ở đây, Tô Mạt chắc chắn sẽ sống sót. Không thấy mấy con xác sống kia đều bị chặt đầu không thương tiếc sao?

Cô ta không cam lòng. Tại sao Tô Mạt đã từ chối Tưởng học trưởng rồi mà vẫn còn được Tiêu Họa giúp đỡ? Tại sao cô ta bị xác sống vây kín mà vẫn có thể thoát chết? Thật không công bằng!

Chết quách đi cho xong!

Quả như một triết gia từng nói: “Người ghen tỵ với bạn thường là những kẻ gần gũi nhất.”

Nghe xong, Tiêu Họa lại thấy hơi vui.

Sốt cao ư? Vậy chẳng phải nữ chính sắp thức tỉnh dị năng trị liệu rồi sao? Đúng lúc quá, hôm qua cô quên chuẩn bị thuốc.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Tưởng học trưởng lại chen ngang:

“Tiêu Họa, con nhỏ Tô Mạt đó chỉ là đồ vô dụng. Hay cô gia nhập bọn tôi đi, mạnh kết hợp với mạnh, cô thấy sao?”

Tiêu Họa: “…”

Cô không nhịn nổi nữa:

“Đi chết đi! Tao muốn làm gì là chuyện của tao. Tao làm quang minh chính đại, mày có tư cách gì quản?”

“Một thằng não tàn mà cũng bày đặt mạnh kết hợp với mạnh. Ai cho mày can đảm vậy? Lương Tịnh Như chắc?”

Tiêu Họa cố nhịn không xỉa xói hắn thêm, quay sang hỏi Tô Mạt lần nữa:

“Đi với tôi không?”

Đôi mắt Tô Mạt ngấn nước, đầy vẻ xúc động:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ừm.”

“Được.” Nghe câu trả lời, Tiêu Họa không nói thêm lời nào, dắt Tô Mạt rời đi ngay.

“Tiêu Họa! Đừng có không biết tốt xấu!” Phía sau, Tưởng học trưởng bị “chào hỏi thân mật” đến mức giận tím mặt, vừa gào lên vừa nhào tới định đẩy Tô Mạt.

Nhưng nhìn Tiêu Họa có vẻ không dễ đối phó, anh ta không dám ra tay với cô.

Tiêu Họa quả thực không dễ động đến. Cô giơ tay chặn cánh tay anh ta đang định giơ xuống, nhẹ nhàng bẻ một cái.

“Rắc!” Âm thanh khớp xương bị trật vang lên.

Sau đó, cô nhấc chân đạp mạnh vào đầu gối anh ta. Nhân lúc Tưởng học trưởng khuỵu xuống, đôi chân dài của cô nhanh như chớp đá thẳng gót giày vào sau gáy hắn, hạ gục anh ta xuống đất.

Khuôn mặt Tưởng học trưởng úp chặt xuống nền đất, máu từ trán chảy ra hòa với bùn đất, nhìn vừa thảm hại vừa xấu xí không nỡ nhìn.

Ánh mắt Tiêu Họa đầy khinh bỉ, cô lạnh lùng buông một câu mang đậm chất văn nghệ:

“Có những khuôn mặt, xấu đến mức giống như một nỗi oan khuất.”

Nhưng trong lòng cô đang thầm chửi rủa:

"Đồ rác rưởi! Mày không chơi nổi đâu!"

"Đồ cặn bã! Đi bắt nạt phụ nữ yếu đuối à?!"

Cô liếc anh ta một ánh mắt lạnh như băng, đầy vẻ cao quý và kiêu kỳ. Rồi quay lại gọi Tô Mạt:

“Đi thôi.”

Tô Mạt: “…Ừ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Số ký tự: 0