Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 14
2024-12-25 14:54:27
Tiêu Họa chọn Tô Mạt đồng hành vì dù yếu đuối nhưng Tô Mạt không hề la hét điên cuồng khi đối mặt với xác sống. Dù sợ đến run rẩy, cô ấy vẫn cắn răng làm theo chỉ dẫn.
Trong tận thế không phù hợp để chiến đấu đơn độc, Tô Mạt được xem là một đồng đội đủ tiêu chuẩn.
“Biết đường không?” Tiêu Họa chợt nhớ ra, tuy có ký ức của nguyên chủ nhưng một số chuyện cô vẫn không quen thuộc.
Chẳng hạn như… không rành đường.
“Biết.” Tô Mạt trả lời. Cô ấy từng đi qua khu vực này, đường đến trung tâm thành phố vẫn còn nhớ được.
Tiêu Họa hài lòng: “Tốt, vậy thì xuất phát.”
Tuy nhiên, Tô Mạt hơi lo lắng: “Nhưng tôi chỉ biết một con đường dẫn đến trung tâm thành phố thôi. Nếu gặp nhiều xác sống thì sao đây…”
“Giết sạch.” Tiêu Họa nhướn mày, bình thản buông một câu trả lời.
Ngày đầu tiên của tận thế là thời điểm xác sống yếu và ít nhất. Những ngày sau đó mới thực sự là địa ngục trần gian, thiên đường của xác sống.
Giọng điệu có phần ngông cuồng nhưng không hiểu sao lại khiến Tô Mạt cảm thấy yên tâm. Chỉ riêng những gì tận mắt chứng kiến, Tiêu Họa đã giết hơn chục con xác sống, quả thật có đủ tư cách nói ra lời này.
Quả nhiên, đúng như Tô Mạt đã dự đoán, trên đường không chỉ đầy rẫy xác sống mà thỉnh thoảng còn xuất hiện vài con thú làm chậm tiến độ di chuyển của chiếc xe.
Sau khoảng mười phút lái xe, họ phải dừng lại. Phía trước, ba con xác sống đang đi lang thang trên đường trông chẳng khác nào đang “kết bạn đi dạo suốt đời”.
Tiếng động cơ xe nhanh chóng thu hút sự chú ý của chúng.
Nhìn những con xác sống đang lừ lừ tiến lại gần, Tô Mạt sợ đến nỗi giọng run rẩy: “Tiêu… Tiêu Họa, chúng ta phải làm sao đây?”
“Tông qua thôi.” Giọng Tiêu Họa vẫn điềm nhiên như thể chẳng có chút dao động, chỉ ba con, chẳng có gì đáng ngại.
Tiêu Họa: Hơi kiêu ngạo, nhưng kệ thôi.
“Hả?” Đầu óc Tô Mạt trở nên mơ hồ, thế này thì tông kiểu gì?
“Tăng tốc!” Tiêu Họa ra lệnh dứt khoát.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Đợi đến khi Tô Mạt kịp hoàn hồn thì xe đã lao vút đi, còn lũ xác sống đã gần ngay trước mắt.
Qua kính chắn gió, thấy rõ gương mặt gớm ghiếc của xác sống, chân Tô Mạt bất giác run lên nhưng Tô Mạt hiểu rõ không thể phá hỏng kế hoạch. Cô ấy nhắm mắt lại, cắn răng đạp ga thật mạnh.
Trong chớp mắt, chiếc xe tông thẳng vào con xác sống ở giữa. Ba con xác sống liên kết như một bức tường khiến chiếc xe đột ngột khựng lại. Ngay lập tức, Tiêu Họa bò lên nóc xe, vung tay dùng móc câu giật mạnh làm đầu con xác sống ở giữa lập tức lìa khỏi cơ thể, bay thẳng lên nóc xe.
Mất đi sức chống đỡ, cơ thể con xác sống đổ gục rồi bị bánh xe nghiền nát.
Chứng kiến đồng loại bị giết, hai con xác sống còn lại nổi cơn cuồng nộ, điên cuồng đuổi theo xe.
Tiêu Họa vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tay trái bám chắc nóc xe để giữ thăng bằng, tay phải phóng ra một loạt gai băng sắc bén nhắm thẳng vào lũ xác sống phía sau, chặn đứng bước tiến của chúng.
Trong tận thế không phù hợp để chiến đấu đơn độc, Tô Mạt được xem là một đồng đội đủ tiêu chuẩn.
“Biết đường không?” Tiêu Họa chợt nhớ ra, tuy có ký ức của nguyên chủ nhưng một số chuyện cô vẫn không quen thuộc.
Chẳng hạn như… không rành đường.
“Biết.” Tô Mạt trả lời. Cô ấy từng đi qua khu vực này, đường đến trung tâm thành phố vẫn còn nhớ được.
Tiêu Họa hài lòng: “Tốt, vậy thì xuất phát.”
Tuy nhiên, Tô Mạt hơi lo lắng: “Nhưng tôi chỉ biết một con đường dẫn đến trung tâm thành phố thôi. Nếu gặp nhiều xác sống thì sao đây…”
“Giết sạch.” Tiêu Họa nhướn mày, bình thản buông một câu trả lời.
Ngày đầu tiên của tận thế là thời điểm xác sống yếu và ít nhất. Những ngày sau đó mới thực sự là địa ngục trần gian, thiên đường của xác sống.
Giọng điệu có phần ngông cuồng nhưng không hiểu sao lại khiến Tô Mạt cảm thấy yên tâm. Chỉ riêng những gì tận mắt chứng kiến, Tiêu Họa đã giết hơn chục con xác sống, quả thật có đủ tư cách nói ra lời này.
Quả nhiên, đúng như Tô Mạt đã dự đoán, trên đường không chỉ đầy rẫy xác sống mà thỉnh thoảng còn xuất hiện vài con thú làm chậm tiến độ di chuyển của chiếc xe.
Sau khoảng mười phút lái xe, họ phải dừng lại. Phía trước, ba con xác sống đang đi lang thang trên đường trông chẳng khác nào đang “kết bạn đi dạo suốt đời”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng động cơ xe nhanh chóng thu hút sự chú ý của chúng.
Nhìn những con xác sống đang lừ lừ tiến lại gần, Tô Mạt sợ đến nỗi giọng run rẩy: “Tiêu… Tiêu Họa, chúng ta phải làm sao đây?”
“Tông qua thôi.” Giọng Tiêu Họa vẫn điềm nhiên như thể chẳng có chút dao động, chỉ ba con, chẳng có gì đáng ngại.
Tiêu Họa: Hơi kiêu ngạo, nhưng kệ thôi.
“Hả?” Đầu óc Tô Mạt trở nên mơ hồ, thế này thì tông kiểu gì?
“Tăng tốc!” Tiêu Họa ra lệnh dứt khoát.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Đợi đến khi Tô Mạt kịp hoàn hồn thì xe đã lao vút đi, còn lũ xác sống đã gần ngay trước mắt.
Qua kính chắn gió, thấy rõ gương mặt gớm ghiếc của xác sống, chân Tô Mạt bất giác run lên nhưng Tô Mạt hiểu rõ không thể phá hỏng kế hoạch. Cô ấy nhắm mắt lại, cắn răng đạp ga thật mạnh.
Trong chớp mắt, chiếc xe tông thẳng vào con xác sống ở giữa. Ba con xác sống liên kết như một bức tường khiến chiếc xe đột ngột khựng lại. Ngay lập tức, Tiêu Họa bò lên nóc xe, vung tay dùng móc câu giật mạnh làm đầu con xác sống ở giữa lập tức lìa khỏi cơ thể, bay thẳng lên nóc xe.
Mất đi sức chống đỡ, cơ thể con xác sống đổ gục rồi bị bánh xe nghiền nát.
Chứng kiến đồng loại bị giết, hai con xác sống còn lại nổi cơn cuồng nộ, điên cuồng đuổi theo xe.
Tiêu Họa vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tay trái bám chắc nóc xe để giữ thăng bằng, tay phải phóng ra một loạt gai băng sắc bén nhắm thẳng vào lũ xác sống phía sau, chặn đứng bước tiến của chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro