Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 13
2024-12-25 14:54:27
Cả hai quay lại cổng trường. Tiêu Họa cẩn thận kiểm tra đầu của ba con xác sống bảo vệ, trong đó đào được hai viên tinh hạch. Sau đó, cô dẫn Tô Mạt băng qua bốt bảo vệ và thoát khỏi cổng trường.
Vừa bước ra ngoài, Tiêu Họa bất ngờ hỏi: “Cô biết lái xe không?”
Tô Mạt thoáng sững người:
“Có… nhưng không giỏi lắm…”
Tiêu Họa nhún vai: “Không sao, biết là được.”
Tiêu Họa dẫn Tô Mạt chạy thẳng về phía cổng trường.
Trên đường, bất cứ con xác sống nào chạm mặt hai người thì Tiêu Họa đều nhanh gọn hạ gục, động tác sử dụng móc câu ngày càng thành thục. Cô tập trung triệt hạ chúng mà không gây tiếng động lớn nhằm tránh thu hút thêm bầy xác sống.
Tô Mạt ngơ ngác, trợn tròn mắt hỏi: “Siêu năng lực á?”
“Đúng vậy.” Tiêu Họa giải thích: “Bây giờ đang là tận thế, có người biến thành xác sống cũng có người có được siêu năng lực.”
“Tôi có khả năng tạo ra nước và đá. Khi giết xác sống, tôi có thể nhờ vào năng lực này, nếu không thì chẳng dễ dàng chút nào.”
“Wow!” Tô Mạt nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tiêu Họa chỉ nhún vai cười chẳng mấy quan tâm. Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat. Biểu tượng đỏ chói của tin nhắn chưa đọc hiện rõ trên màn hình. Tin nhắn của Tiêu Túy đứng đầu danh sách.
[Tiêu Túy: Có chuyện gì thế?]
[Tiêu Túy: Xảy ra chuyện gì à?]
Thời gian là 10 giờ sáng.
[Tiêu Túy: Bên ngoài đang loạn cả lên. Em thế nào rồi?]
[Tiêu Túy: Bảo vệ bản thân, đừng chạy lung tung. Anh sẽ đến tìm em.]
[Tiêu Túy: Đừng lo, chậm nhất là ngày mai anh sẽ đến trường em.]
Thời gian là 1 giờ 45 chiều.
Phía dưới là bốn cuộc gọi video chưa được trả lời.
Tiêu Họa hạ mắt nhìn màn hình, gõ vài dòng trả lời đơn giản:
[Tiêu Họa: Anh không cần đến đâu. Em đã rời khỏi trường rồi.]
[Tiêu Họa: Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai em sẽ về nhà.]
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Đường về nhà chính là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân, làm quen với cuộc sống nơi tận thế.
Tiêu Họa liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, sau đó tắt điện thoại. Cô khách sáo hỏi: “Tôi phải đến đường Danh Hiên để gặp anh trai. Còn cô thì sao?”
“Tôi… tôi không có người thân.” Tô Mạt có chút lo lắng, ấp úng hỏi: “Tôi… có thể đi cùng cô được không?”
Nói xong, Tô Mạt cúi gằm mặt như một con chim cút không dám nhìn thẳng vào Tiêu Họa.
“Được thôi. Nhưng tôi nói trước nhé, nếu gặp xác sống, tôi không yêu cầu cô phải giúp gì nhiều nhưng nhất định phải nghe lệnh của tôi, không được làm vướng chân.”
“Nếu không làm được…” Tiêu Họa mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng: “Tôi cứu cô ra được thì cũng có thể bỏ cô lại.”
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa: “Được, được! Không vấn đề gì!”
Cô ấy đã tự động bỏ qua câu cuối, nghĩ bụng Tiêu Họa đúng là một thiên thần tốt bụng.
Nhưng ai mà biết được, Tiêu Họa không hề nói đùa.
Nếu Tô Mạt thực sự làm vướng chân, Tiêu Họa sẽ không ngần ngại mà bỏ cô ấy lại. Cô có lòng tốt, nhưng tuyệt đối không phải kiểu hy sinh vô ích.
Vừa bước ra ngoài, Tiêu Họa bất ngờ hỏi: “Cô biết lái xe không?”
Tô Mạt thoáng sững người:
“Có… nhưng không giỏi lắm…”
Tiêu Họa nhún vai: “Không sao, biết là được.”
Tiêu Họa dẫn Tô Mạt chạy thẳng về phía cổng trường.
Trên đường, bất cứ con xác sống nào chạm mặt hai người thì Tiêu Họa đều nhanh gọn hạ gục, động tác sử dụng móc câu ngày càng thành thục. Cô tập trung triệt hạ chúng mà không gây tiếng động lớn nhằm tránh thu hút thêm bầy xác sống.
Tô Mạt ngơ ngác, trợn tròn mắt hỏi: “Siêu năng lực á?”
“Đúng vậy.” Tiêu Họa giải thích: “Bây giờ đang là tận thế, có người biến thành xác sống cũng có người có được siêu năng lực.”
“Tôi có khả năng tạo ra nước và đá. Khi giết xác sống, tôi có thể nhờ vào năng lực này, nếu không thì chẳng dễ dàng chút nào.”
“Wow!” Tô Mạt nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Họa chỉ nhún vai cười chẳng mấy quan tâm. Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat. Biểu tượng đỏ chói của tin nhắn chưa đọc hiện rõ trên màn hình. Tin nhắn của Tiêu Túy đứng đầu danh sách.
[Tiêu Túy: Có chuyện gì thế?]
[Tiêu Túy: Xảy ra chuyện gì à?]
Thời gian là 10 giờ sáng.
[Tiêu Túy: Bên ngoài đang loạn cả lên. Em thế nào rồi?]
[Tiêu Túy: Bảo vệ bản thân, đừng chạy lung tung. Anh sẽ đến tìm em.]
[Tiêu Túy: Đừng lo, chậm nhất là ngày mai anh sẽ đến trường em.]
Thời gian là 1 giờ 45 chiều.
Phía dưới là bốn cuộc gọi video chưa được trả lời.
Tiêu Họa hạ mắt nhìn màn hình, gõ vài dòng trả lời đơn giản:
[Tiêu Họa: Anh không cần đến đâu. Em đã rời khỏi trường rồi.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Tiêu Họa: Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai em sẽ về nhà.]
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Đường về nhà chính là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân, làm quen với cuộc sống nơi tận thế.
Tiêu Họa liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, sau đó tắt điện thoại. Cô khách sáo hỏi: “Tôi phải đến đường Danh Hiên để gặp anh trai. Còn cô thì sao?”
“Tôi… tôi không có người thân.” Tô Mạt có chút lo lắng, ấp úng hỏi: “Tôi… có thể đi cùng cô được không?”
Nói xong, Tô Mạt cúi gằm mặt như một con chim cút không dám nhìn thẳng vào Tiêu Họa.
“Được thôi. Nhưng tôi nói trước nhé, nếu gặp xác sống, tôi không yêu cầu cô phải giúp gì nhiều nhưng nhất định phải nghe lệnh của tôi, không được làm vướng chân.”
“Nếu không làm được…” Tiêu Họa mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng: “Tôi cứu cô ra được thì cũng có thể bỏ cô lại.”
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa: “Được, được! Không vấn đề gì!”
Cô ấy đã tự động bỏ qua câu cuối, nghĩ bụng Tiêu Họa đúng là một thiên thần tốt bụng.
Nhưng ai mà biết được, Tiêu Họa không hề nói đùa.
Nếu Tô Mạt thực sự làm vướng chân, Tiêu Họa sẽ không ngần ngại mà bỏ cô ấy lại. Cô có lòng tốt, nhưng tuyệt đối không phải kiểu hy sinh vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro