Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 16
2024-12-25 14:54:27
Tiêu Túy có năng lực siêu nhiên liên quan đến sấm sét, nếu Tiêu Họa cũng có năng lực thì rất hợp lý.
Tiêu Túy định lên tiếng nhưng Bạch Mộc cắt ngang: “Nếu tôi đoán không sai thì cô ấy đang trên đường quay lại. Vì vậy, tôi mới bảo Tu Kiệt kiểm tra camera, có khi sẽ tìm được dấu vết của Tiêu Họa.”
Nói hết một hơi Bạch Mộc mới quay sang nhìn Tiêu Túy cười: “Hiểu chưa?”
Tiêu Túy: “…”
Sau khi nghe chuỗi phân tích dài dòng của Bạch Mộc, Tiêu Túy đã bình tĩnh hơn. Hắn ngồi xuống sofa, kiên nhẫn chờ kết quả từ Hàn Tu Kiệt.
Đường Dật, Triệu Diệp: “…”
Anh Bạch đỉnh thật!
Dù Tiêu Túy là đội trưởng của họ, bình thường rất lý trí và bình tĩnh nhưng dù gì Tiêu Họa cũng là em gái nuôi, cũng là một nửa người thân của hắn. Vì quá lo lắng nên nhất thời mất kiểm soát.
“Đội trưởng Tiêu, Anh Bạch.” Chưa đầy một lúc, Hàn Tu Kiệt đã ngẩng lên từ máy tính: “Tôi đã tìm thấy, mọi người qua đây xem.”
Tiêu Túy và Bạch Mộc nhìn nhau rồi cùng bước đến, kéo theo cả Đường Dật và Triệu Diệp.
Trong đoạn video giám sát.
Một chiếc xe trắng lao trên đường, phía trước có ba con xác sống cản đường. Khi chiếc xe tiến sát lũ xác sống, nó bất ngờ tăng tốc rồi đâm thẳng vào chúng.
Khi xe va chạm, một bóng người mặc đồ đen – rõ ràng là một cô gái – nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Cô gái vung tay, dùng một vật gì đó kéo lấy một con xác sống, giật mạnh làm rơi đầu nó. Sau đó, cô vung tay lần nữa, phát ra ánh sáng xanh lam chặn đứng những con xác sống còn lại.
…
Nhìn đoạn video, Triệu Diệp vẫn còn tâm trạng đùa giỡn: “Con gái bây giờ đều mạnh mẽ thế này sao?”
Tiêu Túy xem lại video một lần nữa, xác nhận: “Đó là em gái tôi.”
Như để trả lời câu hỏi của Triệu Diệp, hắn còn bổ sung: “Ba tôi từng kể ngày trước mẹ con Tiêu Họa sống cùng cô Trần, nếu gặp mấy tên lưu manh thì người ra tay đánh đuổi chúng là Tiêu Họa.”
Đường Dật, Triệu Diệp, Hàn Tu Kiệt: “…”
Thế thì vừa rồi anh căng thẳng cái gì vậy?
Nghĩ đến phân tích của Bạch Mộc, cả ba quay sang anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: Anh Bạch đỉnh thật!
…
Nửa tiếng sau.
“Dừng lại, đến rồi.” Tiêu Họa đối chiếu bản đồ trên điện thoại, xác nhận đã đến nơi.
Tô Mạt vẫn còn hơi phấn khích: “Nhanh vậy sao!”
Tiêu Họa gật đầu, không quên dành lời khen trực tiếp với cô ấy: “Chúng ta phối hợp rất tốt, cậu giỏi lắm.”
Tô Mạt: “Hi hi.”
Hai người bước vào biệt thự. Xác xác sống rải rác trên đường chứng tỏ từng có trận chiến diễn ra, những lỗ đạn xuyên qua đầu chúng là minh chứng cho sự hiện diện của súng.
Tiêu Họa vào nhà, hướng lên tầng gọi lớn: “Anh ơi! Anh về chưa?”
“Tiêu Họa!”
Tiêu Họa nhìn Tiêu Túy, cảm giác vẫn có chút không quen thuộc, thái độ cũng hơi xa cách.
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng không để lộ sơ hở: "Anh, đây là bạn học của em, Tô Mạt. Cậu ấy không còn người thân nên em đưa cậu ấy đến đây."
Tiêu Túy định lên tiếng nhưng Bạch Mộc cắt ngang: “Nếu tôi đoán không sai thì cô ấy đang trên đường quay lại. Vì vậy, tôi mới bảo Tu Kiệt kiểm tra camera, có khi sẽ tìm được dấu vết của Tiêu Họa.”
Nói hết một hơi Bạch Mộc mới quay sang nhìn Tiêu Túy cười: “Hiểu chưa?”
Tiêu Túy: “…”
Sau khi nghe chuỗi phân tích dài dòng của Bạch Mộc, Tiêu Túy đã bình tĩnh hơn. Hắn ngồi xuống sofa, kiên nhẫn chờ kết quả từ Hàn Tu Kiệt.
Đường Dật, Triệu Diệp: “…”
Anh Bạch đỉnh thật!
Dù Tiêu Túy là đội trưởng của họ, bình thường rất lý trí và bình tĩnh nhưng dù gì Tiêu Họa cũng là em gái nuôi, cũng là một nửa người thân của hắn. Vì quá lo lắng nên nhất thời mất kiểm soát.
“Đội trưởng Tiêu, Anh Bạch.” Chưa đầy một lúc, Hàn Tu Kiệt đã ngẩng lên từ máy tính: “Tôi đã tìm thấy, mọi người qua đây xem.”
Tiêu Túy và Bạch Mộc nhìn nhau rồi cùng bước đến, kéo theo cả Đường Dật và Triệu Diệp.
Trong đoạn video giám sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một chiếc xe trắng lao trên đường, phía trước có ba con xác sống cản đường. Khi chiếc xe tiến sát lũ xác sống, nó bất ngờ tăng tốc rồi đâm thẳng vào chúng.
Khi xe va chạm, một bóng người mặc đồ đen – rõ ràng là một cô gái – nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Cô gái vung tay, dùng một vật gì đó kéo lấy một con xác sống, giật mạnh làm rơi đầu nó. Sau đó, cô vung tay lần nữa, phát ra ánh sáng xanh lam chặn đứng những con xác sống còn lại.
…
Nhìn đoạn video, Triệu Diệp vẫn còn tâm trạng đùa giỡn: “Con gái bây giờ đều mạnh mẽ thế này sao?”
Tiêu Túy xem lại video một lần nữa, xác nhận: “Đó là em gái tôi.”
Như để trả lời câu hỏi của Triệu Diệp, hắn còn bổ sung: “Ba tôi từng kể ngày trước mẹ con Tiêu Họa sống cùng cô Trần, nếu gặp mấy tên lưu manh thì người ra tay đánh đuổi chúng là Tiêu Họa.”
Đường Dật, Triệu Diệp, Hàn Tu Kiệt: “…”
Thế thì vừa rồi anh căng thẳng cái gì vậy?
Nghĩ đến phân tích của Bạch Mộc, cả ba quay sang anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: Anh Bạch đỉnh thật!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Nửa tiếng sau.
“Dừng lại, đến rồi.” Tiêu Họa đối chiếu bản đồ trên điện thoại, xác nhận đã đến nơi.
Tô Mạt vẫn còn hơi phấn khích: “Nhanh vậy sao!”
Tiêu Họa gật đầu, không quên dành lời khen trực tiếp với cô ấy: “Chúng ta phối hợp rất tốt, cậu giỏi lắm.”
Tô Mạt: “Hi hi.”
Hai người bước vào biệt thự. Xác xác sống rải rác trên đường chứng tỏ từng có trận chiến diễn ra, những lỗ đạn xuyên qua đầu chúng là minh chứng cho sự hiện diện của súng.
Tiêu Họa vào nhà, hướng lên tầng gọi lớn: “Anh ơi! Anh về chưa?”
“Tiêu Họa!”
Tiêu Họa nhìn Tiêu Túy, cảm giác vẫn có chút không quen thuộc, thái độ cũng hơi xa cách.
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng không để lộ sơ hở: "Anh, đây là bạn học của em, Tô Mạt. Cậu ấy không còn người thân nên em đưa cậu ấy đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro