Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 17
2024-12-25 14:54:27
Tiêu Túy liếc nhìn Tiêu Họa mà không nghi ngờ gì. Hai người vốn là anh em trong gia đình tái hôn, lại ít khi gặp nhau nên tình cảm cũng không mấy sâu đậm.
Hắn gật đầu biểu thị đã hiểu rồi bình thản chào hỏi Tô Mạt: "Chào em, anh là anh trai của Tiêu Họa."
Tô Mạt vội vàng cúi đầu đáp lại, giọng run rẩy: "Chào… chào anh, em… em là bạn học của Tiêu Họa."
Thấy Tô Mạt căng thẳng đến nỗi như sắp bật khóc, Tiêu Họa không khỏi cau mày, nhìn Tiêu Túy với vẻ hơi bực bội: "Không hoan nghênh bọn em sao? Làm gì mà mặt khó chịu thế?"
Tiêu Túy ngẩn người, quay sang hỏi đội viên của mình: "Trông tôi khó chịu lắm sao?"
Triệu Diệp nhìn qua Tiêu Họa, lại nhìn Tô Mạt, cuối cùng quay sang Tiêu Túy gật đầu lia lịa.
"Không chỉ là khó chịu đâu." Nghĩ đến ngày đầu tiên gia nhập đội, Triệu Diệp vẫn còn ám ảnh khuôn mặt lạnh lùng tựa Diêm Vương của Tiêu Túy. Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng cậu ta vẫn cảm thấy rùng mình.
Tiêu Túy: "…"
Tiêu Họa đảo mắt nhìn những người khác, trong lòng đoán đây chắc hẳn là đồng đội của nam chính.
Nghĩ tới việc nguyên chủ chưa từng gặp những người này, cô càng tỏ ra tự nhiên hơn: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Họa, đây là bạn học của tôi, Tô Mạt."
"Chào hai em gái!" Một người đàn ông mang mặt bầu bĩnh như trẻ con nở nụ cười rạng rỡ. Trên tay anh ta đang cầm một khẩu súng, trên người còn mặc quân phục tạo nên một sự đối lập kỳ quặc.
"Tôi là Triệu Diệp, gã to như gấu kia là Đường Dật, cậu trai đeo kính là Hàn Tu Kiệt, còn anh chàng cười hiền như cáo là đội phó của chúng tôi, Bạch Mộc."
Tiêu Họa: "…"
Dù cách giới thiệu này rất hợp lý và sinh động nhưng cô biết đáp lại thế nào đây?
Thấy Triệu Diệp bắt đầu lan man, Bạch Mộc lập tức bước xuống, đứng trước mặt Tiêu Họa nhoẻn miệng cười và chìa tay ra: "Chào em, tôi là Bạch Mộc, đồng đội của Tiêu Túy."
Tiêu Họa ngước nhìn anh.
Người đàn ông cao ráo, dáng vẻ phong nhã, ngũ quan sắc sảo nhưng không lạnh lùng, sống mũi cao và thẳng, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính nhưng lại toát lên sự dịu dàng, mái tóc ngắn gọn gàng đúng chuẩn quân nhân nhưng không hề có cảm giác áp bức mà giống như ánh nắng ấm áp ngày xuân.
Anh chính là hình mẫu lý tưởng mà người ta vẫn hay ví von: “Quân tử như ngọc, thanh tao như lan.”
Trong đầu Tiêu Họa bất giác xuất hiện những lời miêu tả này.
Phải thừa nhận rằng, nhan sắc và khí chất của Bạch Mộc thực sự rất tuyệt, ngay cả khi so với nam chính Tiêu Túy cũng không kém cạnh.
So với sự sắc bén và uy nghiêm của Tiêu Túy, Tiêu Họa còn đánh giá cao nét dịu dàng như ngọc của Bạch Mộc hơn.
Nhưng rõ ràng trong nguyên tác không hề có nhân vật Bạch Mộc này!
Trong khi suy nghĩ rối bời, cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đưa tay bắt lấy tay Bạch Mộc: "Chào anh Bạch, tôi là Tiêu Họa."
Bảy người nhanh chóng tập trung tại tầng hai.
Tiêu Họa vừa đặt ba lô xuống vừa hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Anh, sao anh về nhanh vậy? Em cứ tưởng phải vài ngày nữa."
Hắn gật đầu biểu thị đã hiểu rồi bình thản chào hỏi Tô Mạt: "Chào em, anh là anh trai của Tiêu Họa."
Tô Mạt vội vàng cúi đầu đáp lại, giọng run rẩy: "Chào… chào anh, em… em là bạn học của Tiêu Họa."
Thấy Tô Mạt căng thẳng đến nỗi như sắp bật khóc, Tiêu Họa không khỏi cau mày, nhìn Tiêu Túy với vẻ hơi bực bội: "Không hoan nghênh bọn em sao? Làm gì mà mặt khó chịu thế?"
Tiêu Túy ngẩn người, quay sang hỏi đội viên của mình: "Trông tôi khó chịu lắm sao?"
Triệu Diệp nhìn qua Tiêu Họa, lại nhìn Tô Mạt, cuối cùng quay sang Tiêu Túy gật đầu lia lịa.
"Không chỉ là khó chịu đâu." Nghĩ đến ngày đầu tiên gia nhập đội, Triệu Diệp vẫn còn ám ảnh khuôn mặt lạnh lùng tựa Diêm Vương của Tiêu Túy. Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng cậu ta vẫn cảm thấy rùng mình.
Tiêu Túy: "…"
Tiêu Họa đảo mắt nhìn những người khác, trong lòng đoán đây chắc hẳn là đồng đội của nam chính.
Nghĩ tới việc nguyên chủ chưa từng gặp những người này, cô càng tỏ ra tự nhiên hơn: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Họa, đây là bạn học của tôi, Tô Mạt."
"Chào hai em gái!" Một người đàn ông mang mặt bầu bĩnh như trẻ con nở nụ cười rạng rỡ. Trên tay anh ta đang cầm một khẩu súng, trên người còn mặc quân phục tạo nên một sự đối lập kỳ quặc.
"Tôi là Triệu Diệp, gã to như gấu kia là Đường Dật, cậu trai đeo kính là Hàn Tu Kiệt, còn anh chàng cười hiền như cáo là đội phó của chúng tôi, Bạch Mộc."
Tiêu Họa: "…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cách giới thiệu này rất hợp lý và sinh động nhưng cô biết đáp lại thế nào đây?
Thấy Triệu Diệp bắt đầu lan man, Bạch Mộc lập tức bước xuống, đứng trước mặt Tiêu Họa nhoẻn miệng cười và chìa tay ra: "Chào em, tôi là Bạch Mộc, đồng đội của Tiêu Túy."
Tiêu Họa ngước nhìn anh.
Người đàn ông cao ráo, dáng vẻ phong nhã, ngũ quan sắc sảo nhưng không lạnh lùng, sống mũi cao và thẳng, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính nhưng lại toát lên sự dịu dàng, mái tóc ngắn gọn gàng đúng chuẩn quân nhân nhưng không hề có cảm giác áp bức mà giống như ánh nắng ấm áp ngày xuân.
Anh chính là hình mẫu lý tưởng mà người ta vẫn hay ví von: “Quân tử như ngọc, thanh tao như lan.”
Trong đầu Tiêu Họa bất giác xuất hiện những lời miêu tả này.
Phải thừa nhận rằng, nhan sắc và khí chất của Bạch Mộc thực sự rất tuyệt, ngay cả khi so với nam chính Tiêu Túy cũng không kém cạnh.
So với sự sắc bén và uy nghiêm của Tiêu Túy, Tiêu Họa còn đánh giá cao nét dịu dàng như ngọc của Bạch Mộc hơn.
Nhưng rõ ràng trong nguyên tác không hề có nhân vật Bạch Mộc này!
Trong khi suy nghĩ rối bời, cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đưa tay bắt lấy tay Bạch Mộc: "Chào anh Bạch, tôi là Tiêu Họa."
Bảy người nhanh chóng tập trung tại tầng hai.
Tiêu Họa vừa đặt ba lô xuống vừa hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Anh, sao anh về nhanh vậy? Em cứ tưởng phải vài ngày nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro