Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 18
2024-12-25 14:54:27
Vừa nói, cô vừa giả bộ như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô tò mò nhìn Tiêu Túy: "Hay là anh có siêu năng lực, biến thành chim mà bay về?"
Tiêu Túy: "…"
Cô em gái này đúng là biết cách đùa.
"Nghĩ gì vậy?" Tiêu Túy cảm thấy bất lực trước trí tưởng tượng của Tiêu Họa.
Hắn giải thích: "Bọn anh đi trực thăng về. Siêu năng lực của anh là điều khiển sấm sét."
Vừa dứt lời, tay phải của Tiêu Túy liền phát ra những tia điện xẹt xẹt, ánh sáng xanh tím rực rỡ.
Tất nhiên là Tiêu Họa biết siêu năng lực của Tiêu Túy là hệ Lôi, nhưng cô không thể nói ra. Hơn nữa, theo cốt truyện gốc, Tiêu Túy lẽ ra phải mất ba ngày mới về tới thành phố C nhưng giờ lại về sớm hơn rất nhiều. Điều này khiến cô rất tò mò.
Tiêu Túy tiếp tục giải thích: "Sau khi nhận được tin thì anh định quay về tìm em ngay, nhưng cũng nhờ anh Bạch mà bọn anh mượn được trực thăng, tiện thể nhận luôn nhiệm vụ cấp trên giao."
Tiêu Túy nhìn qua đồng đội, thấy họ không có ý kiến gì liền giải thích đơn giản: "Bọn anh cần giải cứu giáo sư Đàm Bình Sơn cùng đội nghiên cứu của ông ấy. Sắp phải xuất phát rồi."
Tiêu Họa nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Mộc: "Tất cả mọi người đều phải đi sao?"
Tiêu Túy gật đầu.
Cô chỉ vào Bạch Mộc: "Nhưng anh ấy đang sốt cao mà. Không cần nghỉ ngơi sao?"
Bạch Mộc khựng lại một chút, sau đó vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh giải thích: “Đúng là hơi sốt nhẹ, nhưng tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi, không sao đâu.”
Khóe miệng Tiêu Họa giật giật, không sao?
Sắc mặt Tiêu Túy lập tức trầm xuống. Hắn không nhớ nổi Bạch Mộc đã uống thuốc hạ sốt lúc nào. Không nói thêm lời nào, hắntrực tiếp lấy nhiệt kế ra đo. Con số hiện lên: 40.8 độ C.
“Lão Bạch!” Gương mặt Tiêu Túy đen kịt lại: "Thế này mà gọi là không sao à?"
Triệu Diệp kinh ngạc thốt lên: “Trời đất, anh Bạch, anh phát sốt từ lúc nào vậy?”
Đường Dật và Hàn Tu Kiệt cũng nhìn về phía Bạch Mộc. Thế nhưng đối phương lại giữ vẻ ung dung bình thản, không hề lộ ra chút dấu hiệu nào của người đang sốt cao.
Nếu không phải có nhiệt kế ngay trước mặt chắc chẳng ai tin rằng Bạch Mộc đang sốt đến mức nguy hiểm như vậy.
Nhìn phản ứng của họ, Tiêu Họa lại ngơ ngác: “Các anh không nhận ra sao?”
“...”
Quả thật không nhận ra.
Tình hình bên ngoài đang rất căng thẳng, nhiệm vụ cứu hộ vẫn còn tiếp diễn. Bạch Mộc không muốn làm phức tạp thêm mọi chuyện nên đã tự ý uống thuốc hạ sốt, thậm chí còn tiêm một liều hạ sốt mà không nói với ai.
Mà nhóm Tiêu Túy toàn những người "cục mịch", lại chẳng phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào của anh.
Bạch Mộc cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Anh cũng không ngờ nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng cao hơn. Điều bất ngờ hơn nữa chính là Tiêu Họa chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay vấn đề.
Tiêu Họa vẫn rất bình thản: “Không sao đâu, chắc là sắp thức tỉnh siêu năng lực rồi.”
Tiêu Túy: "…"
Cô em gái này đúng là biết cách đùa.
"Nghĩ gì vậy?" Tiêu Túy cảm thấy bất lực trước trí tưởng tượng của Tiêu Họa.
Hắn giải thích: "Bọn anh đi trực thăng về. Siêu năng lực của anh là điều khiển sấm sét."
Vừa dứt lời, tay phải của Tiêu Túy liền phát ra những tia điện xẹt xẹt, ánh sáng xanh tím rực rỡ.
Tất nhiên là Tiêu Họa biết siêu năng lực của Tiêu Túy là hệ Lôi, nhưng cô không thể nói ra. Hơn nữa, theo cốt truyện gốc, Tiêu Túy lẽ ra phải mất ba ngày mới về tới thành phố C nhưng giờ lại về sớm hơn rất nhiều. Điều này khiến cô rất tò mò.
Tiêu Túy tiếp tục giải thích: "Sau khi nhận được tin thì anh định quay về tìm em ngay, nhưng cũng nhờ anh Bạch mà bọn anh mượn được trực thăng, tiện thể nhận luôn nhiệm vụ cấp trên giao."
Tiêu Túy nhìn qua đồng đội, thấy họ không có ý kiến gì liền giải thích đơn giản: "Bọn anh cần giải cứu giáo sư Đàm Bình Sơn cùng đội nghiên cứu của ông ấy. Sắp phải xuất phát rồi."
Tiêu Họa nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Mộc: "Tất cả mọi người đều phải đi sao?"
Tiêu Túy gật đầu.
Cô chỉ vào Bạch Mộc: "Nhưng anh ấy đang sốt cao mà. Không cần nghỉ ngơi sao?"
Bạch Mộc khựng lại một chút, sau đó vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh giải thích: “Đúng là hơi sốt nhẹ, nhưng tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi, không sao đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe miệng Tiêu Họa giật giật, không sao?
Sắc mặt Tiêu Túy lập tức trầm xuống. Hắn không nhớ nổi Bạch Mộc đã uống thuốc hạ sốt lúc nào. Không nói thêm lời nào, hắntrực tiếp lấy nhiệt kế ra đo. Con số hiện lên: 40.8 độ C.
“Lão Bạch!” Gương mặt Tiêu Túy đen kịt lại: "Thế này mà gọi là không sao à?"
Triệu Diệp kinh ngạc thốt lên: “Trời đất, anh Bạch, anh phát sốt từ lúc nào vậy?”
Đường Dật và Hàn Tu Kiệt cũng nhìn về phía Bạch Mộc. Thế nhưng đối phương lại giữ vẻ ung dung bình thản, không hề lộ ra chút dấu hiệu nào của người đang sốt cao.
Nếu không phải có nhiệt kế ngay trước mặt chắc chẳng ai tin rằng Bạch Mộc đang sốt đến mức nguy hiểm như vậy.
Nhìn phản ứng của họ, Tiêu Họa lại ngơ ngác: “Các anh không nhận ra sao?”
“...”
Quả thật không nhận ra.
Tình hình bên ngoài đang rất căng thẳng, nhiệm vụ cứu hộ vẫn còn tiếp diễn. Bạch Mộc không muốn làm phức tạp thêm mọi chuyện nên đã tự ý uống thuốc hạ sốt, thậm chí còn tiêm một liều hạ sốt mà không nói với ai.
Mà nhóm Tiêu Túy toàn những người "cục mịch", lại chẳng phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào của anh.
Bạch Mộc cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Anh cũng không ngờ nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng cao hơn. Điều bất ngờ hơn nữa chính là Tiêu Họa chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay vấn đề.
Tiêu Họa vẫn rất bình thản: “Không sao đâu, chắc là sắp thức tỉnh siêu năng lực rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro