Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 22
2024-12-25 14:54:27
Bạch Mộc sững lại vài giây, chưa kịp đáp lời đã nghe thấy hơi thở đều đặn của Tiêu Họa.
Anh chỉ biết câm nín: “…”
Bạch Mộc nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm điện thoại lên kiểm tra.
Ngày 3 tháng 4.
Tim anh giật thót, ánh mắt vô thức hướng về phía sofa, nơi Tiêu Họa đang say ngủ.
Cô gái cuộn tròn trên chiếc sofa, trên người chỉ đắp một chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc rối xõa trên gối, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Làn da trắng ngần của cô càng làm đôi quầng thâm dưới mắt thêm rõ rệt.
Ký ức bất chợt ùa về: lúc còn mê man, anh cảm nhận được từng luồng hơi lạnh len lỏi qua cơ thể, làm dịu đi cơn sốt và cảm giác bứt rứt của mình.
Rõ ràng, chính Tiêu Họa đã liên tục sử dụng dị năng để ổn định cho anh.
Cô đã trông chừng anh suốt một ngày một đêm.
Bạch Mộc cúi người xuống, nhìn gương mặt đang say ngủ của Tiêu Họa. Anh lặng lẽ lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Vài giờ sau, Tiêu Họa tỉnh giấc. Cô uể oải bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt, súc miệng.
Trong khi đánh răng, Tiêu Họa thầm cảm thán: lần này giúp Bạch Mộc ổn định cơ thể, cô đã hiểu thêm nhiều điều mới mẻ về dị năng của mình. Khả năng điều khiển năng lượng cũng tăng thêm chút ít.
Nhưng loại chuyện này... cô thề là sẽ không muốn lặp lại nữa.
Không phải vì gì khác, chỉ là quá sức hành hạ.
Nhiệt độ cơ thể của Bạch Mộc lúc lên lúc xuống, liên tục dao động. Tệ hơn nữa, có thời điểm dường như virus suýt chút nữa đã xâm nhập cơ thể anh. Dị năng của Tiêu Họa vốn chẳng đủ mạnh, phải sử dụng đến mức cô gần như kiệt sức. Bất đắc dĩ, cô đành cắn răng hấp thụ thêm hai viên tinh hạch. Hai viên!
Trong lúc vừa hấp thụ vừa dùng dị năng, luồng năng lượng chạy loạn trong cơ thể khiến cô có cảm giác bản thân chẳng khác gì một cái sọt rách. Cô thầm nghĩ, trong mấy cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính thức tỉnh dị năng chẳng phải nhẹ nhàng lắm sao? Còn Bạch Mộc...
Cô bắt đầu nghi ngờ rằng trong nguyên tác, Bạch Mộc đã không vượt qua giai đoạn thức tỉnh này mà trực tiếp “ra đi”.
Sau khi rửa mặt xong, Tiêu Họa lững thững bước xuống lầu.
Vừa đi được vài bước, cô liền thấy Bạch Mộc bưng một bát mì từ bếp đi ra.
Anh đặt bát xuống bàn, dáng đứng thẳng tắp, phong thái ôn hòa. Gương mặt anh toát lên vẻ điềm tĩnh, đôi mắt ánh lên nụ cười, nhìn cô đầy dịu dàng.
“Chào buổi sáng, Tiêu Họa. Cảm ơn em đã chăm sóc tôi. Tôi nấu ít mì, em có muốn ăn không?”
“Muốn!” Tiêu Họa đáp ngay, vẻ mặt vui vẻ.
Đôi khi giúp đỡ người khác cũng không tệ nhỉ.
Cô bước đến bàn ăn, nhìn hai tô mì bốc khói nghi ngút trên bàn. Mặt trên còn phủ đầy những lát thịt nguội thái mỏng, còn ẩn dưới lớp mì là sợi vàng óng ánh, tỏa hương thơm lừng.
Tiêu Họa ngồi xuống ghế, vui vẻ húp mì sùm sụp.
Trong lúc ăn, Bạch Mộc thông báo: “Tôi đã liên lạc với Tiêu Túy. Hiện họ đang ở gần sân vận động của trường C. Mười giờ sẽ có trực thăng đến đón chúng ta.”
Anh chỉ biết câm nín: “…”
Bạch Mộc nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm điện thoại lên kiểm tra.
Ngày 3 tháng 4.
Tim anh giật thót, ánh mắt vô thức hướng về phía sofa, nơi Tiêu Họa đang say ngủ.
Cô gái cuộn tròn trên chiếc sofa, trên người chỉ đắp một chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc rối xõa trên gối, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Làn da trắng ngần của cô càng làm đôi quầng thâm dưới mắt thêm rõ rệt.
Ký ức bất chợt ùa về: lúc còn mê man, anh cảm nhận được từng luồng hơi lạnh len lỏi qua cơ thể, làm dịu đi cơn sốt và cảm giác bứt rứt của mình.
Rõ ràng, chính Tiêu Họa đã liên tục sử dụng dị năng để ổn định cho anh.
Cô đã trông chừng anh suốt một ngày một đêm.
Bạch Mộc cúi người xuống, nhìn gương mặt đang say ngủ của Tiêu Họa. Anh lặng lẽ lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Vài giờ sau, Tiêu Họa tỉnh giấc. Cô uể oải bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt, súc miệng.
Trong khi đánh răng, Tiêu Họa thầm cảm thán: lần này giúp Bạch Mộc ổn định cơ thể, cô đã hiểu thêm nhiều điều mới mẻ về dị năng của mình. Khả năng điều khiển năng lượng cũng tăng thêm chút ít.
Nhưng loại chuyện này... cô thề là sẽ không muốn lặp lại nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải vì gì khác, chỉ là quá sức hành hạ.
Nhiệt độ cơ thể của Bạch Mộc lúc lên lúc xuống, liên tục dao động. Tệ hơn nữa, có thời điểm dường như virus suýt chút nữa đã xâm nhập cơ thể anh. Dị năng của Tiêu Họa vốn chẳng đủ mạnh, phải sử dụng đến mức cô gần như kiệt sức. Bất đắc dĩ, cô đành cắn răng hấp thụ thêm hai viên tinh hạch. Hai viên!
Trong lúc vừa hấp thụ vừa dùng dị năng, luồng năng lượng chạy loạn trong cơ thể khiến cô có cảm giác bản thân chẳng khác gì một cái sọt rách. Cô thầm nghĩ, trong mấy cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính thức tỉnh dị năng chẳng phải nhẹ nhàng lắm sao? Còn Bạch Mộc...
Cô bắt đầu nghi ngờ rằng trong nguyên tác, Bạch Mộc đã không vượt qua giai đoạn thức tỉnh này mà trực tiếp “ra đi”.
Sau khi rửa mặt xong, Tiêu Họa lững thững bước xuống lầu.
Vừa đi được vài bước, cô liền thấy Bạch Mộc bưng một bát mì từ bếp đi ra.
Anh đặt bát xuống bàn, dáng đứng thẳng tắp, phong thái ôn hòa. Gương mặt anh toát lên vẻ điềm tĩnh, đôi mắt ánh lên nụ cười, nhìn cô đầy dịu dàng.
“Chào buổi sáng, Tiêu Họa. Cảm ơn em đã chăm sóc tôi. Tôi nấu ít mì, em có muốn ăn không?”
“Muốn!” Tiêu Họa đáp ngay, vẻ mặt vui vẻ.
Đôi khi giúp đỡ người khác cũng không tệ nhỉ.
Cô bước đến bàn ăn, nhìn hai tô mì bốc khói nghi ngút trên bàn. Mặt trên còn phủ đầy những lát thịt nguội thái mỏng, còn ẩn dưới lớp mì là sợi vàng óng ánh, tỏa hương thơm lừng.
Tiêu Họa ngồi xuống ghế, vui vẻ húp mì sùm sụp.
Trong lúc ăn, Bạch Mộc thông báo: “Tôi đã liên lạc với Tiêu Túy. Hiện họ đang ở gần sân vận động của trường C. Mười giờ sẽ có trực thăng đến đón chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro