Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 23
2024-12-25 14:54:27
“Được.”
Sau khi thông báo xong, anh không nói gì thêm mà chỉ yên lặng ăn nốt phần của mình.
Khi cả hai dùng bữa xong, Tiêu Họa đứng dậy mang bát đĩa vào bếp rửa sạch. Cô mở vòi nước, kỳ cọ, lau khô, tất cả đều gọn gàng trong một nhịp.
Bạch Mộc giúp cô xếp bát, không quên nhắc nhở: “Tiêu Họa, em có quên điều gì không?”
Tiêu Họa quay đầu lại, ánh mắt dán lên khuôn mặt khôi ngô, dễ nhìn của anh.
Vài giây sau, cô mới giật mình: “À! Cảm ơn anh Bạch, mì rất ngon.”
Bạch Mộc: “…”
“Làm sao?” Tiêu Họa ngơ ngác.
Cô đã khen rồi, tại sao anh vẫn nhìn cô như thế?
Bạch Mộc lắc đầu, bất lực lên tiếng:
“Tôi vừa thức tỉnh dị năng. Chẳng lẽ em không tò mò chút nào sao?”
“Không tò mò.” Tiêu Họa trả lời dứt khoát.
Bởi trong thế giới này, loại dị năng và cấp bậc của dị năng là thông tin cá nhân. Tiêu Họa không phải kiểu người thích xâm phạm đời tư người khác.
Bạch Mộc: “…”
Dù Tiêu Họa không quá tò mò nhưng Bạch Mộc vẫn giơ tay phải lên, lướt nhẹ qua mấy cái bát và đũa trên bàn. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ chúng biến mất.
Tiêu Họa gật gù nhận xét: “Không gian lưu trữ à, được đấy. Từ giờ anh Bạch chính là nhà kho di động rồi.”
Bạch Mộc lắc đầu cười nhẹ: “Không chỉ vậy đâu.”
Ngay sau đó, Tiêu Họa nhìn thấy Bạch Mộc đột nhiên biến mất ngay trước mắt mình.
“...” Tiêu Họa ngỡ ngàng.
Chỉ vài giây sau, Bạch Mộc lại xuất hiện trở lại.
Trong đầu Tiêu Họa tràn ngập dấu chấm than, cô huy động hết trí tưởng tượng của mình: “... Anh Bạch, không gian đó chứa được cả người sao?”
Thậm chí có thể chứa chính chủ nhân vào bên trong?
Thế giới này đúng là kinh hoàng thật sự!
“Không phải. Em nghĩ gì vậy?” Bạch Mộc phì cười: “Đây là dị năng thứ hai của tôi, tàng hình.”
À, tàng hình.
... Khoan đã.
Dị năng thứ hai?
Tiêu Họa đứng hình: Woa, woa, woa!!!
Trong mấy cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc, nào có ai sở hữu hai dị năng đâu? Đây chẳng phải là nhân vật “ẩn trùm” sao?
Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Tiêu Họa, Bạch Mộc mỉm cười hỏi:
“Ngạc nhiên lắm hả?”
Tiêu Họa đáp thẳng: “Đương nhiên rồi.”
Cô hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân.
Cô còn có thể xuyên vào cuốn tiểu thuyết vớ vẩn này, thậm chí dị năng của cô còn mạnh hơn cả nhân vật gốc. Vậy thì vì sao Bạch Mộc lại không thể là một người đặc biệt với hai dị năng chứ?
Dù sao thế giới này đã đi quá xa khỏi sự bình thường rồi.
Tiêu Họa thầm nghĩ ông trời đúng là muốn trêu ngươi cô. Vừa mừng rỡ vì nắm được cốt truyện, giờ đã phát hiện ra nó đã bắt đầu lệch hướng, xuất hiện thêm những biến số ngoài dự kiến.
Khốn thật!
Bỏ qua suy nghĩ “không hỏi chuyện riêng tư” ban nãy, Tiêu Họa quay sang hỏi: “Anh Bạch, không gian của anh lớn cỡ nào?”
Bạch Mộc cảm nhận một lát, rồi đáp: “Rất lớn. Nhưng hiện tại tôi chỉ sử dụng được khoảng 50 mét vuông. Chiều cao thì không giới hạn.”
“...” Tiêu Họa nhìn anh không nói nên lời.
Sau khi thông báo xong, anh không nói gì thêm mà chỉ yên lặng ăn nốt phần của mình.
Khi cả hai dùng bữa xong, Tiêu Họa đứng dậy mang bát đĩa vào bếp rửa sạch. Cô mở vòi nước, kỳ cọ, lau khô, tất cả đều gọn gàng trong một nhịp.
Bạch Mộc giúp cô xếp bát, không quên nhắc nhở: “Tiêu Họa, em có quên điều gì không?”
Tiêu Họa quay đầu lại, ánh mắt dán lên khuôn mặt khôi ngô, dễ nhìn của anh.
Vài giây sau, cô mới giật mình: “À! Cảm ơn anh Bạch, mì rất ngon.”
Bạch Mộc: “…”
“Làm sao?” Tiêu Họa ngơ ngác.
Cô đã khen rồi, tại sao anh vẫn nhìn cô như thế?
Bạch Mộc lắc đầu, bất lực lên tiếng:
“Tôi vừa thức tỉnh dị năng. Chẳng lẽ em không tò mò chút nào sao?”
“Không tò mò.” Tiêu Họa trả lời dứt khoát.
Bởi trong thế giới này, loại dị năng và cấp bậc của dị năng là thông tin cá nhân. Tiêu Họa không phải kiểu người thích xâm phạm đời tư người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Mộc: “…”
Dù Tiêu Họa không quá tò mò nhưng Bạch Mộc vẫn giơ tay phải lên, lướt nhẹ qua mấy cái bát và đũa trên bàn. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ chúng biến mất.
Tiêu Họa gật gù nhận xét: “Không gian lưu trữ à, được đấy. Từ giờ anh Bạch chính là nhà kho di động rồi.”
Bạch Mộc lắc đầu cười nhẹ: “Không chỉ vậy đâu.”
Ngay sau đó, Tiêu Họa nhìn thấy Bạch Mộc đột nhiên biến mất ngay trước mắt mình.
“...” Tiêu Họa ngỡ ngàng.
Chỉ vài giây sau, Bạch Mộc lại xuất hiện trở lại.
Trong đầu Tiêu Họa tràn ngập dấu chấm than, cô huy động hết trí tưởng tượng của mình: “... Anh Bạch, không gian đó chứa được cả người sao?”
Thậm chí có thể chứa chính chủ nhân vào bên trong?
Thế giới này đúng là kinh hoàng thật sự!
“Không phải. Em nghĩ gì vậy?” Bạch Mộc phì cười: “Đây là dị năng thứ hai của tôi, tàng hình.”
À, tàng hình.
... Khoan đã.
Dị năng thứ hai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Họa đứng hình: Woa, woa, woa!!!
Trong mấy cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc, nào có ai sở hữu hai dị năng đâu? Đây chẳng phải là nhân vật “ẩn trùm” sao?
Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Tiêu Họa, Bạch Mộc mỉm cười hỏi:
“Ngạc nhiên lắm hả?”
Tiêu Họa đáp thẳng: “Đương nhiên rồi.”
Cô hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân.
Cô còn có thể xuyên vào cuốn tiểu thuyết vớ vẩn này, thậm chí dị năng của cô còn mạnh hơn cả nhân vật gốc. Vậy thì vì sao Bạch Mộc lại không thể là một người đặc biệt với hai dị năng chứ?
Dù sao thế giới này đã đi quá xa khỏi sự bình thường rồi.
Tiêu Họa thầm nghĩ ông trời đúng là muốn trêu ngươi cô. Vừa mừng rỡ vì nắm được cốt truyện, giờ đã phát hiện ra nó đã bắt đầu lệch hướng, xuất hiện thêm những biến số ngoài dự kiến.
Khốn thật!
Bỏ qua suy nghĩ “không hỏi chuyện riêng tư” ban nãy, Tiêu Họa quay sang hỏi: “Anh Bạch, không gian của anh lớn cỡ nào?”
Bạch Mộc cảm nhận một lát, rồi đáp: “Rất lớn. Nhưng hiện tại tôi chỉ sử dụng được khoảng 50 mét vuông. Chiều cao thì không giới hạn.”
“...” Tiêu Họa nhìn anh không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro