Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 32
2024-12-25 14:54:27
Tô Mạt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Họa.
Tiêu Họa ngoảnh lại nhìn, đó là cô bé trong gia đình vừa được cứu.
Rõ ràng xung quanh cũng có vài người nhận ra thân phận của cô bé, họ lập tức lùi xa, ánh mắt lộ rõ vẻ bài xích và chán ghét, vừa nhìn vừa rì rầm to nhỏ.
“Con bé này là người nhà của bọn trước đây phải không?”
“Đám người đã biến thành xác sống ấy hả?”
“Đúng rồi. Giờ nó cũng sốt rồi, chắc cũng sắp thành xác sống thôi.”
“Thật ghê tởm!”
Cô bé cúi đầu im lặng. Hơn ai hết, cô bé biết rằng có nói gì cũng vô ích. Phản bác chẳng có tác dụng, cô bé chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Tiêu Họa đưa tay phải chạm lên trán cô bé, lòng bàn tay phát ra ánh sáng lam dịu dàng, giúp hạ nhiệt cho cô bé trong giây lát, rồi ánh sáng ấy từ từ tan biến.
Sau đó, cô lấy từ ba lô ra một thanh sô-cô-la và một chai nước đưa cho cô bé.
“Ăn uống bổ sung năng lượng đi, nghỉ ngơi cho tốt. Hy vọng em sẽ thức tỉnh dị năng.”
Cô bé ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Tiêu Họa không nói nên lời.
Tô Mạt thấy dáng vẻ gầy gò, yếu đuối của cô bé, trong lòng không khỏi mềm lại. Cô vỗ nhẹ lên vai cô bé, dịu dàng nói: “Lại đây ngồi đi. Đừng nghĩ ngợi gì cả, nghỉ ngơi và ăn uống đi.”
Cô bé đờ đẫn nhận lấy đồ ăn, không thể tin nổi.
Cô bé nghĩ… mọi người sẽ xa lánh mình.
Nhưng cô bé lặng lẽ ngồi xuống cạnh Tô Mạt, chậm rãi cắn từng miếng sô-cô-la trên tay.
Ánh mắt của những người xung quanh từ sự chán ghét, khinh bỉ ban đầu nhanh chóng chuyển thành ghen tị và ngưỡng mộ.
Sau sự việc này, những người sống sót khác trở nên chủ động hơn trong việc chấp nhận kiểm tra. Thì ra có nước uống và đồ ăn hỗ trợ, vậy họ còn do dự gì nữa?
Những người bị phát hiện đang sốt, Tô Mạt kiểm tra xong đều được Tiêu Họa dùng dị năng hỗ trợ điều hòa cơ thể. Cô còn phát cho mỗi người một phần nước và thức ăn.
Tất nhiên, ngoài cô bé ban đầu, những người sau đều phải tự chuẩn bị cốc hoặc bình đựng nước để Tiêu Họa rót nước trực tiếp từ dị năng của mình.
Mọi người: “…”
Ôi trời, dị năng này quá đỉnh! Vừa có thể chiến đấu lại vừa giúp bổ sung nước! Thật sự muốn có!
Tuy nhiên, sau này khi họ thức tỉnh dị năng mới hiểu rằng, không phải dị năng của ai cũng mạnh mẽ, càng không phải ai cũng có năng lực đa dụng như vậy.
“Cái gọi là sự khác biệt của thế giới.”
Ở một khu chợ đầu mối, nhóm của Tiêu Túy đang bận rộn dọn dẹp xác sống và moi tinh hạch, trong khi Bạch Mộc lại thong thả bước vào bên trong. Anh chỉ khẽ vung tay phải, tất cả hàng hóa trong chợ lập tức biến mất. Ra ngoài, anh lại giơ tay, toàn bộ tinh hạch cũng được thu vào.
Triệu Diệp nhìn mà sững sờ, cảm thán: “Anh Bạch, dị năng của anh thật đỉnh. Ngoài cái này ra còn gì nữa không?”
Nghe vậy, Bạch Mộc bước đến cách họ một khoảng rồi quay đầu lại mỉm cười. Ngay trước mắt cả nhóm, anh đột ngột biến mất.
Tiêu Họa ngoảnh lại nhìn, đó là cô bé trong gia đình vừa được cứu.
Rõ ràng xung quanh cũng có vài người nhận ra thân phận của cô bé, họ lập tức lùi xa, ánh mắt lộ rõ vẻ bài xích và chán ghét, vừa nhìn vừa rì rầm to nhỏ.
“Con bé này là người nhà của bọn trước đây phải không?”
“Đám người đã biến thành xác sống ấy hả?”
“Đúng rồi. Giờ nó cũng sốt rồi, chắc cũng sắp thành xác sống thôi.”
“Thật ghê tởm!”
Cô bé cúi đầu im lặng. Hơn ai hết, cô bé biết rằng có nói gì cũng vô ích. Phản bác chẳng có tác dụng, cô bé chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Tiêu Họa đưa tay phải chạm lên trán cô bé, lòng bàn tay phát ra ánh sáng lam dịu dàng, giúp hạ nhiệt cho cô bé trong giây lát, rồi ánh sáng ấy từ từ tan biến.
Sau đó, cô lấy từ ba lô ra một thanh sô-cô-la và một chai nước đưa cho cô bé.
“Ăn uống bổ sung năng lượng đi, nghỉ ngơi cho tốt. Hy vọng em sẽ thức tỉnh dị năng.”
Cô bé ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Tiêu Họa không nói nên lời.
Tô Mạt thấy dáng vẻ gầy gò, yếu đuối của cô bé, trong lòng không khỏi mềm lại. Cô vỗ nhẹ lên vai cô bé, dịu dàng nói: “Lại đây ngồi đi. Đừng nghĩ ngợi gì cả, nghỉ ngơi và ăn uống đi.”
Cô bé đờ đẫn nhận lấy đồ ăn, không thể tin nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé nghĩ… mọi người sẽ xa lánh mình.
Nhưng cô bé lặng lẽ ngồi xuống cạnh Tô Mạt, chậm rãi cắn từng miếng sô-cô-la trên tay.
Ánh mắt của những người xung quanh từ sự chán ghét, khinh bỉ ban đầu nhanh chóng chuyển thành ghen tị và ngưỡng mộ.
Sau sự việc này, những người sống sót khác trở nên chủ động hơn trong việc chấp nhận kiểm tra. Thì ra có nước uống và đồ ăn hỗ trợ, vậy họ còn do dự gì nữa?
Những người bị phát hiện đang sốt, Tô Mạt kiểm tra xong đều được Tiêu Họa dùng dị năng hỗ trợ điều hòa cơ thể. Cô còn phát cho mỗi người một phần nước và thức ăn.
Tất nhiên, ngoài cô bé ban đầu, những người sau đều phải tự chuẩn bị cốc hoặc bình đựng nước để Tiêu Họa rót nước trực tiếp từ dị năng của mình.
Mọi người: “…”
Ôi trời, dị năng này quá đỉnh! Vừa có thể chiến đấu lại vừa giúp bổ sung nước! Thật sự muốn có!
Tuy nhiên, sau này khi họ thức tỉnh dị năng mới hiểu rằng, không phải dị năng của ai cũng mạnh mẽ, càng không phải ai cũng có năng lực đa dụng như vậy.
“Cái gọi là sự khác biệt của thế giới.”
Ở một khu chợ đầu mối, nhóm của Tiêu Túy đang bận rộn dọn dẹp xác sống và moi tinh hạch, trong khi Bạch Mộc lại thong thả bước vào bên trong. Anh chỉ khẽ vung tay phải, tất cả hàng hóa trong chợ lập tức biến mất. Ra ngoài, anh lại giơ tay, toàn bộ tinh hạch cũng được thu vào.
Triệu Diệp nhìn mà sững sờ, cảm thán: “Anh Bạch, dị năng của anh thật đỉnh. Ngoài cái này ra còn gì nữa không?”
Nghe vậy, Bạch Mộc bước đến cách họ một khoảng rồi quay đầu lại mỉm cười. Ngay trước mắt cả nhóm, anh đột ngột biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro