Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Chương 33

2024-12-25 14:54:27

“What the…?”

Triệu Diệp, Hàn Tu Kiệt và Đường Hoằng sững sờ như hóa đá. Ngay cả gương mặt poker của Tiêu Túy cũng thoáng hiện vết rạn.

Tiêu Túy: “Lão Bạch, không lẽ không gian của cậu còn chứa được cả người?”

Bạch Mộc từ từ hiện thân, nụ cười thoáng cứng lại. Nhớ đến phỏng đoán của Tiêu Họa trước đó, anh không nhịn được mà thở dài: “Mấy người họ Tiêu các cậu suy nghĩ đều giống nhau à? Đây là dị năng thứ hai của tôi – Ẩn thân.”

“Dị năng thứ hai?” Cả bốn người lại đồng loạt sửng sốt.

Triệu Diệp nhớ lại chuyện trước kia, tỏ vẻ ấm ức: “Anh Bạch, trên máy bay em đã hỏi anh dị năng của mình là gì, sao chỉ nói có mỗi không gian?”

Nghe Triệu Diệp hỏi mà ngây thơ đến buồn cười, Hàn Tu Kiệt không nhịn được mắng thầm: “Thằng ngốc này, mày không nghĩ xem lúc đó còn có người khác ở đó à? Đương nhiên là anh Bạch phải giữ lại chút bí mật rồi!”

“À ha, đúng rồi!” Triệu Diệp nhớ lại trên trực thăng lúc đó có cả Tiêu Họa và Tô Mạt. Anh Bạch giữ kín dị năng thứ hai cũng là chuyện dễ hiểu.

Triệu Diệp: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Bạch Mộc: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sợ Triệu Diệp lại hiểu sai ý, Bạch Mộc nghiêm túc bổ sung: “Ngoài các cậu và Tiêu Họa không ai khác biết về dị năng thứ hai của tôi. Tôi mong mọi người tạm thời giữ bí mật. Đây là con át chủ bài của chúng ta trong tận thế.”

Nói cách khác, người “khác” đó là Tô Mạt, không phải Tiêu Họa.

Triệu Diệp lập tức cười toe toét đáp lời: “Yên tâm đi, anh Bạch! Nếu em dám nói ra, anh cứ tháo đầu em xuống mà chơi.”

Bạch Mộc: "..."

Hàn Tu Kiệt: "..."

Trọng điểm là câu trước kia! Câu trước!

Mặc dù không để tâm đến ý trước sau trong lời nói của mình, Triệu Diệp lại chuyển hướng tò mò: “Anh Bạch, dị năng của anh có thể dùng để đánh nhau không?”

Nghe vậy, Bạch Mộc không khỏi bất lực: “Không được.”

“Ồ ~” Triệu Diệp hiểu ngay, vừa cười vừa trêu chọc: “Bảo sao Tiêu Họa nhắc anh chú ý an toàn. Không sao đâu anh Bạch, anh có thể để Tiêu Họa bảo vệ anh.”

Nghe vậy, Tiểu Túy liền ngắt lời cậu ta: “Tiêu Họa là con gái, phải để lão Bạch bảo vệ mới đúng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Mộc: "..."

Hàn Tu Kiệt: “Không cần đến mức đó, thật sự không cần. Đội trưởng chắc quên rồi, cô ấy từng đấu với cả một đám xác sống cơ mà.”

Đội trưởng vừa lên tiếng, Triệu Diệp lập tức rụt cổ lại, vội chữa cháy: “Em chỉ đang an ủi anh Bạch thôi mà! Nói vài câu khách sáo chút ấy mà.”

Bạch Mộc: “…”

Tốt lắm, Triệu Diệp, cậu chết chắc rồi.

Hàn Tu Kiệt nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Triệu Diệp lại.

Cái tên này đắc tội một tên anh trai cuồng em gái như Tiêu Túy đã đủ lắm rồi, giờ còn muốn chọc giận cả lão hồ ly như Bạch Mộc nữa.

Chắc cậu ta cảm thấy mình chưa chết đủ nhanh đây mà.

Khi màn đêm buông xuống, nhóm năm người Tiêu Túy quay trở lại sân vận động trường đại học C.

Liên trưởng Lý vừa nhìn thấy họ tay không trở về, khuôn mặt vốn hơi thả lỏng lại nghiêm nghị trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Số ký tự: 0