Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 34
2024-12-25 14:54:27
“Không lấy được vật tư? Hay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Nhóm người liếc nhìn nhau một lúc, cuối cùng ánh mắt đồng loạt hướng về Bạch Mộc.
Bạch Mộc nhấc tay phải lên, khẽ phất một cái. Trong chớp mắt, một đống vật tư xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Liên trưởng Lý: !!!
Những người xung quanh: !!!
Bạch Mộc vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, điềm tĩnh giải thích: “Dị năng của tôi là không gian lưu trữ, có thể xem như một cái kho.”
“Lần này chúng tôi chủ yếu chọn thực phẩm tươi sống như thịt vì những thứ này có hạn sử dụng ngắn. Chúng tôi cũng mang thêm một số vật dụng y tế và không ít nước uống.”
Nói đến đây, anh thở dài: “Đáng tiếc là dung lượng không gian của tôi có hạn nên không thể mang hết về. Chúng tôi sẽ quay lại để lấy thêm thực phẩm có hạn sử dụng dài. Ý ngài thế nào?”
Liên trưởng Lý: “…”
Xem ra mọi thứ đã được tính toán thấu đáo. Ông ta còn có thể nói gì nữa đây?
Tiêu Họa và Tô Mạt vừa bước đến: “…”
Đây đúng là phong cách khoe khéo kiểu “ta đây” của anh Bạch.
Tiêu Họa nhìn đống vật tư chất đống dưới đất, nhận ra không có phần mà sáng nay nhóm cô thu thập được. Điều này nghĩa là Bạch Mộc không định nộp hết mọi thứ lên.
Nhìn thấy cả một núi vật tư, cô suýt chút nữa đã nghĩ anh sẽ "nộp lên công quỹ" hết sạch tài sản riêng của họ. May mà không phải. Đúng là anh Bạch, hiểu chuyện thật.
Thấy Tiêu Họa và Tô Mạt tiến đến, Liên trưởng Lý nhanh chóng chào hỏi: “Chào Tiêu tiểu thư, Tô tiểu thư.”
Hai người lịch sự đáp lại: “Chào ngài, Liên trưởng Lý.”
Nhìn những người trước mặt, Liên trưởng Lý không khỏi cảm thán.
Tại sao trong đội ngũ của ông ta hay những người sống sót lại không có ai xuất sắc như thế này chứ?
Tiêu Túy và Tiêu Họa, hai anh em nhà họ Tiêu có dị năng thiên về chiến đấu, Tô Mạt sở hữu dị năng chữa trị. Giờ lại thêm Bạch Mộc với khả năng lưu trữ, chưa kể Tiêu Họa còn có thể tạo nước, tạm thời giải quyết vấn đề thiếu hụt nước sinh hoạt.
Nếu không có họ, lần này đội cứu hộ sẽ gặp khó khăn gấp bội phần.
Những con người này nhất định phải được cung phụng như tổ tông mới được!
Trong sảnh lớn, hàng ngàn người tập trung, mỗi nhóm tám người quây quần cùng nhau. Trên tay ai cũng cầm một chiếc bát, chai, hoặc cốc, bên trong ít nhiều đều có phần thịt.
Tất nhiên, trong tình hình này, không phải ai cũng được ăn no.
Liên trưởng Lý quyết định áp dụng cách phân phối đơn giản nhất, phân chia theo công sức.
Như nhóm của Tiêu Họa, chuyên săn xác sống và tìm kiếm nhu yếu phẩm, thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất nên phần thịt chia cho họ cũng nhiều nhất và tốt nhất.
Tô Mạt, người bận rộn cả ngày kiểm tra những người bị sốt hay các quân nhân đứng gác bên ngoài cũng được nhận phần thức ăn khá ổn.
Còn những kẻ "vô dụng hạng nhất," chỉ biết chờ người khác bảo vệ thì chỉ được chia một miếng thịt nhỏ, phần lớn là nước canh trong bát.
Nhóm người liếc nhìn nhau một lúc, cuối cùng ánh mắt đồng loạt hướng về Bạch Mộc.
Bạch Mộc nhấc tay phải lên, khẽ phất một cái. Trong chớp mắt, một đống vật tư xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Liên trưởng Lý: !!!
Những người xung quanh: !!!
Bạch Mộc vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, điềm tĩnh giải thích: “Dị năng của tôi là không gian lưu trữ, có thể xem như một cái kho.”
“Lần này chúng tôi chủ yếu chọn thực phẩm tươi sống như thịt vì những thứ này có hạn sử dụng ngắn. Chúng tôi cũng mang thêm một số vật dụng y tế và không ít nước uống.”
Nói đến đây, anh thở dài: “Đáng tiếc là dung lượng không gian của tôi có hạn nên không thể mang hết về. Chúng tôi sẽ quay lại để lấy thêm thực phẩm có hạn sử dụng dài. Ý ngài thế nào?”
Liên trưởng Lý: “…”
Xem ra mọi thứ đã được tính toán thấu đáo. Ông ta còn có thể nói gì nữa đây?
Tiêu Họa và Tô Mạt vừa bước đến: “…”
Đây đúng là phong cách khoe khéo kiểu “ta đây” của anh Bạch.
Tiêu Họa nhìn đống vật tư chất đống dưới đất, nhận ra không có phần mà sáng nay nhóm cô thu thập được. Điều này nghĩa là Bạch Mộc không định nộp hết mọi thứ lên.
Nhìn thấy cả một núi vật tư, cô suýt chút nữa đã nghĩ anh sẽ "nộp lên công quỹ" hết sạch tài sản riêng của họ. May mà không phải. Đúng là anh Bạch, hiểu chuyện thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Tiêu Họa và Tô Mạt tiến đến, Liên trưởng Lý nhanh chóng chào hỏi: “Chào Tiêu tiểu thư, Tô tiểu thư.”
Hai người lịch sự đáp lại: “Chào ngài, Liên trưởng Lý.”
Nhìn những người trước mặt, Liên trưởng Lý không khỏi cảm thán.
Tại sao trong đội ngũ của ông ta hay những người sống sót lại không có ai xuất sắc như thế này chứ?
Tiêu Túy và Tiêu Họa, hai anh em nhà họ Tiêu có dị năng thiên về chiến đấu, Tô Mạt sở hữu dị năng chữa trị. Giờ lại thêm Bạch Mộc với khả năng lưu trữ, chưa kể Tiêu Họa còn có thể tạo nước, tạm thời giải quyết vấn đề thiếu hụt nước sinh hoạt.
Nếu không có họ, lần này đội cứu hộ sẽ gặp khó khăn gấp bội phần.
Những con người này nhất định phải được cung phụng như tổ tông mới được!
Trong sảnh lớn, hàng ngàn người tập trung, mỗi nhóm tám người quây quần cùng nhau. Trên tay ai cũng cầm một chiếc bát, chai, hoặc cốc, bên trong ít nhiều đều có phần thịt.
Tất nhiên, trong tình hình này, không phải ai cũng được ăn no.
Liên trưởng Lý quyết định áp dụng cách phân phối đơn giản nhất, phân chia theo công sức.
Như nhóm của Tiêu Họa, chuyên săn xác sống và tìm kiếm nhu yếu phẩm, thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất nên phần thịt chia cho họ cũng nhiều nhất và tốt nhất.
Tô Mạt, người bận rộn cả ngày kiểm tra những người bị sốt hay các quân nhân đứng gác bên ngoài cũng được nhận phần thức ăn khá ổn.
Còn những kẻ "vô dụng hạng nhất," chỉ biết chờ người khác bảo vệ thì chỉ được chia một miếng thịt nhỏ, phần lớn là nước canh trong bát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro