Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 38
2024-12-25 14:54:27
Triệu Diệp: !!!
May quá, mình chưa nói xấu lão đại.
Mọi người lập tức vây quanh Tiêu Túy, muốn hắn vừa biểu diễn năng lực vừa hấp thụ.
Tiêu Túy khẽ động ý niệm, bàn tay phải của hắn xuất hiện một quả cầu sấm sét to bằng quả bóng rổ, lớn hơn cả chục lần so với tia lửa nhỏ lúc ban đầu.
Tiêu Họa tròn mắt: Chết tiệt!
Phải cố gắng, không thể để bị yếu thế hơn nam chính!
Triệu Diệp còn định nài nỉ Tiêu Túy biểu diễn thêm vài lần thì bỗng nhiên một tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Dật người ngồi gần cửa nhất đứng dậy mở cửa. Đúng như dự đoán, Liên trưởng Lý lại xuất hiện, thần thái gấp gáp thường thấy.
“Chào liên trưởng Lý.”
Liên trưởng Lý nhìn vào trong phòng, nơi có bảy người đang ngồi. Trong số đó, bốn người sở hữu dị năng mạnh mẽ thuộc nhiều hệ như tấn công, chữa trị và không gian. Ba người còn lại đều là lính đặc nhiệm có năng lực chiến đấu xuất sắc.
Những người như thế này mới là những người có thể sống tốt trong thời loạn thế.
Cảm nhận được sức mạnh vượt trội của họ, liên trưởng Lý càng thêm tin tưởng vào quyết định của mình. Với sự tôn trọng hiếm thấy, ông ta cúi đầu: “Chào đội trưởng Tiêu, chào mọi người. Lần này tôi đến là để nhờ vả.”
“Tôi muốn xin phép đi cùng các vị khi rời khỏi căn cứ tạm thời. Tôi cam đoan sẽ toàn lực phối hợp hành động với các vị.”
Tiêu Túy và Bạch Mộc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi Bạch Mộc tiến lên nhận trách nhiệm đàm phán: “Tôi xin mạn phép hỏi, liên trưởng Lý đã có cấp trên trực tiếp chỉ đạo hay chưa? Vì sao lại muốn nhập nhóm với chúng tôi?”
Nghe vậy, liên trưởng Lý cười khổ, ông ta trả lời thật lòng: “Tận thế đã đến, đội ngũ lãnh đạo cấp trên hỗn loạn nghiêm trọng, ai nấy đều đang tranh giành quyền lực.”
Cấp trên trực tiếp của tôi thậm chí đã biến thành xác sống. Chúng tôi ở dưới chẳng phải phải tự tìm cách bảo toàn tính mạng sao?”
Bạch Mộc không để ông ta dễ dàng vượt qua: “Ông có lực lượng riêng, trong số những người sống sót hẳn cũng có vài người thức tỉnh dị năng, sao lại phải hạ mình đến xin chúng tôi?”
Liên trưởng Lý thở dài, thừa nhận: “Tôi biết khả năng của mình đến đâu. Gánh nặng như thế, tôi không chống đỡ nổi.”
Trước tận thế, ông ta từng có đội ngũ 120 binh sĩ. Sau khi một số người biến thành xác sống, cộng thêm tổn thất trong chiến dịch cứu hộ lần này hiện tại chỉ còn lại 91 người. Đó là nhờ sự giúp đỡ của nhóm Tiêu Túy, nếu họ rời đi, những người lính còn lại không biết có thể sống sót được bao lâu, chưa nói đến việc bảo vệ những người sống sót.
Sớm nhìn nhận thực tế mới có thể tồn tại trong thế giới loạn lạc này.
“Câu hỏi cuối cùng.” Giọng Bạch Mộc vẫn sắc bén: “Ông nói ‘đi cùng chúng tôi’, vậy ‘chúng tôi’ ở đây bao gồm những ai?”
“Tôi và cấp dưới của tôi. Những người khác thì tùy các vị sắp xếp.” Liên trưởng Lý trả lời ngay.
Bạch Mộc không đáp lại ngay, anh chỉ gật đầu: “Vấn đề này rất quan trọng, chúng tôi cần thời gian để thảo luận được không?”
May quá, mình chưa nói xấu lão đại.
Mọi người lập tức vây quanh Tiêu Túy, muốn hắn vừa biểu diễn năng lực vừa hấp thụ.
Tiêu Túy khẽ động ý niệm, bàn tay phải của hắn xuất hiện một quả cầu sấm sét to bằng quả bóng rổ, lớn hơn cả chục lần so với tia lửa nhỏ lúc ban đầu.
Tiêu Họa tròn mắt: Chết tiệt!
Phải cố gắng, không thể để bị yếu thế hơn nam chính!
Triệu Diệp còn định nài nỉ Tiêu Túy biểu diễn thêm vài lần thì bỗng nhiên một tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Dật người ngồi gần cửa nhất đứng dậy mở cửa. Đúng như dự đoán, Liên trưởng Lý lại xuất hiện, thần thái gấp gáp thường thấy.
“Chào liên trưởng Lý.”
Liên trưởng Lý nhìn vào trong phòng, nơi có bảy người đang ngồi. Trong số đó, bốn người sở hữu dị năng mạnh mẽ thuộc nhiều hệ như tấn công, chữa trị và không gian. Ba người còn lại đều là lính đặc nhiệm có năng lực chiến đấu xuất sắc.
Những người như thế này mới là những người có thể sống tốt trong thời loạn thế.
Cảm nhận được sức mạnh vượt trội của họ, liên trưởng Lý càng thêm tin tưởng vào quyết định của mình. Với sự tôn trọng hiếm thấy, ông ta cúi đầu: “Chào đội trưởng Tiêu, chào mọi người. Lần này tôi đến là để nhờ vả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi muốn xin phép đi cùng các vị khi rời khỏi căn cứ tạm thời. Tôi cam đoan sẽ toàn lực phối hợp hành động với các vị.”
Tiêu Túy và Bạch Mộc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi Bạch Mộc tiến lên nhận trách nhiệm đàm phán: “Tôi xin mạn phép hỏi, liên trưởng Lý đã có cấp trên trực tiếp chỉ đạo hay chưa? Vì sao lại muốn nhập nhóm với chúng tôi?”
Nghe vậy, liên trưởng Lý cười khổ, ông ta trả lời thật lòng: “Tận thế đã đến, đội ngũ lãnh đạo cấp trên hỗn loạn nghiêm trọng, ai nấy đều đang tranh giành quyền lực.”
Cấp trên trực tiếp của tôi thậm chí đã biến thành xác sống. Chúng tôi ở dưới chẳng phải phải tự tìm cách bảo toàn tính mạng sao?”
Bạch Mộc không để ông ta dễ dàng vượt qua: “Ông có lực lượng riêng, trong số những người sống sót hẳn cũng có vài người thức tỉnh dị năng, sao lại phải hạ mình đến xin chúng tôi?”
Liên trưởng Lý thở dài, thừa nhận: “Tôi biết khả năng của mình đến đâu. Gánh nặng như thế, tôi không chống đỡ nổi.”
Trước tận thế, ông ta từng có đội ngũ 120 binh sĩ. Sau khi một số người biến thành xác sống, cộng thêm tổn thất trong chiến dịch cứu hộ lần này hiện tại chỉ còn lại 91 người. Đó là nhờ sự giúp đỡ của nhóm Tiêu Túy, nếu họ rời đi, những người lính còn lại không biết có thể sống sót được bao lâu, chưa nói đến việc bảo vệ những người sống sót.
Sớm nhìn nhận thực tế mới có thể tồn tại trong thế giới loạn lạc này.
“Câu hỏi cuối cùng.” Giọng Bạch Mộc vẫn sắc bén: “Ông nói ‘đi cùng chúng tôi’, vậy ‘chúng tôi’ ở đây bao gồm những ai?”
“Tôi và cấp dưới của tôi. Những người khác thì tùy các vị sắp xếp.” Liên trưởng Lý trả lời ngay.
Bạch Mộc không đáp lại ngay, anh chỉ gật đầu: “Vấn đề này rất quan trọng, chúng tôi cần thời gian để thảo luận được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro