Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Chương 41

2024-12-25 14:54:27

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Mọi người hướng mắt về phía cửa, chỉ thấy Tiêu Họa đang tỏa ra sát khí nồng nặc. Tay cô xách một cái đầu xác sống tả tơi, toàn thân bê bết máu, chậm rãi bước vào phòng.

Cô đứng lại, dưới chân là xác của một xác sống không đầu nằm bất động.

Tiêu Họa đưa mắt quét qua đám đông, bắt đầu buông lời gay gắt: “Không phải chứ? Đến thời thế này rồi mà các người còn chơi trò đạo đức giả sao?

Chúng tôi đã ở thành phố C vài ngày, các thành phố khác đều có quân đội cứu viện đông đảo, còn ở đây chỉ có vài chục binh lính, đến cả súng đạn cũng không có. Các người không thấy lạ à?”

Ánh mắt đầy mỉa mai của cô không chút kiêng nể, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Không có súng, không có đạn, mấy người lính kia chỉ còn cách lấy mạng mình ra đánh đổi. Tình cảnh này đến chính chúng tôi còn khó giữ nổi mạng.

Muốn được bảo vệ, thì phải biết đóng góp. Các người dựa vào cái gì mà đòi ngồi không hưởng lợi? Lại còn vì sự yếu đuối, vô dụng của mình mà bắt họ phải bỏ mạng?”

Những lời cô nói như nhát dao đâm thẳng vào tâm can từng người. Đến giờ phút này, vẫn còn có kẻ không chịu nhận rõ tình hình, thậm chí chẳng có khả năng tự lo cho mình mà cứ kéo người khác xuống bùn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong nguyên tác, đội quân này vì phải gánh nặng là đám người như thế mà toàn quân bị tiêu diệt, ngay cả Đường Dật trong đội nam chính cũng hy sinh khi cố gắng cứu người.

Tiêu Họa không muốn chứng kiến những người lính đã đổ máu, sẵn sàng hy sinh vì đất nước lại phải mất mạng vì những kẻ không xứng đáng.

Không gian lặng đi trong giây lát, nhưng rất nhanh liền bùng nổ.

Những người sống sót bàn tán sôi nổi, phần lớn đều xấu hổ đỏ mặt trước lời nói của cô. Một số ít kẻ không biết liêm sỉ, thấy Tiêu Họa tay còn xách đầu xác sống thì cũng không dám mở miệng thêm, sợ rằng cái đầu của mình sẽ bị cô vặn xuống luôn.

Binh lính trong phòng và những người đang đứng gác bên ngoài đều không giấu được sự xúc động. Ngay cả liên trưởng Lý cũng vậy, khóe mắt đã ngấn nước.

Phần lớn những binh sĩ ở đây đều là tân binh, mới chỉ qua vài tháng huấn luyện thì đại dịch ập tới. Nói về bản lĩnh chiến đấu, thậm chí tâm lý vững vàng họ còn kém cả Tiêu Họa.

Mỗi ngày phải chứng kiến đồng đội mình ngã xuống, biến thành quái vật, họ sợ hãi nhưng không được phép thể hiện. Họ không thể để mất nhuệ khí, càng không thể gây hoang mang.

Những lời của Tiêu Họa giống như lột trần nỗi sợ mà họ luôn cố che giấu. Từng chút từng chút một, sự kiên cường của họ bắt đầu rạn nứt.

Tiếng bàn tán dần lắng xuống. Tiêu Họa không nói thêm lời nào, chỉ sử dụng dị năng đè ép những kẻ gây rối đến không nhúc nhích được. Sau đó, cô lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi cho các người nửa tiếng. Muốn rời đi thì tùy ý, muốn ở lại thì phải tham gia huấn luyện. Tôi sẽ đích thân giám sát.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Số ký tự: 0