Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 40
2024-12-25 14:54:27
Ba người quay sang nhóm năm người của Tiêu Họa, Bạch Mộc tổng kết: “Đối với các binh sĩ và những người sống sót, chúng tôi quyết định áp dụng nguyên tắc tự nguyện. Ai muốn rời đi có thể tự rời đi, còn muốn ở lại thì ở lại.
Sau đó, chúng tôi sẽ tiến hành sàng lọc và đào tạo những người sống sót. Không yêu cầu họ có khả năng đánh bại xác sống nhưng ít nhất cũng phải rèn luyện lòng can đảm.”
Ý kiến này do chính Bạch Mộc đề xuất. Anh không muốn sự yếu đuối hay hèn nhát của một số người gây hại đến đồng đội hoặc các binh sĩ bảo vệ họ. Nếu muốn được che chở thì phải vượt qua thử thách.
Tiêu Họa hoàn toàn đồng tình trong lòng, cần phải sàng lọc kỹ càng mới có thể giảm thiểu tổn thất từ gốc rễ.
Trong nguyên tác tiểu thuyết, nam chính đến thành phố C muộn vài ngày, khi đó cục diện đã ngã ngũ. Do những người sống sót thu hút một lượng lớn xác sống, quân đội duy nhất tại đây không thể chống cự và bị xóa sổ hoàn toàn.
Mất đi sự trấn áp của quân đội, những người khác hoặc là trốn chạy, hoặc chìm trong tuyệt vọng chờ đợi bản án cuối cùng. Nhưng lần này họ can thiệp sớm, với sự giúp sức của họ, đội của Liên trưởng Lý có lẽ sẽ không đi vào vết xe đổ đó.
Tuy vậy Liên trưởng Lý vẫn còn chút băn khoăn: “Sáng mai chúng ta sẽ thông báo chuyện này nhưng việc đào tạo những người sống sót thì sao? Phải tìm một người đủ sức trấn áp họ.”
Dứt lời, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Tiêu Họa.
Liên trưởng Lý ngẫm nghĩ một chút, vỗ trán như bừng tỉnh: “Đúng rồi! Với năng lực của Tiêu Họa, cô ấy chắc chắn có thể làm được!”
Tiêu Họa lập tức cảm thấy điềm chẳng lành: “… Các người nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế?”
Triệu Diệp buột miệng: “Ánh mắt làm chuyện lớn!”
Tiêu Họa: “…”
Không, tôi không muốn.
Tiêu Túy ho khẽ, phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Họa, năng lực của em rất mạnh, em là người phù hợp nhất để trấn áp những người sống sót.”
Tiêu Họa nghiêng người tựa lưng vào sofa cười gượng: “Em chỉ là một cô gái yếu đuối, có chút năng lực làm sao có thể? Anh mới là người phù hợp nhất, chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của anh cũng đủ khiến người ta sợ rồi.”
Hàng nghìn người sống sót, nếu phải xử lý họ chắc cô sẽ nổi điên mà rụng tóc mất. Thời gian đó thà đi đánh xác sống nâng cao năng lực còn hơn.
Tiêu Túy: “…”
Triệu Diệp lén gật đầu đồng tình: “Cũng đúng.”
Bạch Mộc liếc nhìn Triệu Diệp rồi quay sang Tiêu Họa giải thích: “Chúng tôi là quân nhân, có thể sẽ bị ràng buộc bởi đạo đức.”
Tiêu Họa rất muốn nói: Nếu các anh không có đạo đức thì đạo đức làm sao ràng buộc được các anh?
Nhưng cô hiểu, nếu nói ra chỉ tổ bị đám người này “đập hội đồng”.
Trong lòng thầm tự nhủ: Có gì to tát đâu, phải biết thỏa hiệp chứ.
Sau đó, cô nhìn sang Bạch Mộc, miễn cưỡng đồng ý: “Mấy người thử trước đi. Nếu không được thì tôi sẽ làm, nhưng tôi vẫn thích đi đánh nhau hơn.”
Bạch Mộc cười trấn an: “Yên tâm, sẽ không bắt em tốn quá nhiều thời gian đâu.”
“Được.” Tiêu Họa tạm hài lòng.
Sáng hôm sau, 9 giờ.
Liên trưởng Lý đứng ở tầng một bắt đầu bài phát biểu: “Chào mọi người! Tôi sẽ thông báo kế hoạch tiếp theo của chúng ta.”
Giọng nói vang dội của liên trưởng Lý nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người sống sót.
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, ông ta ngừng lại vài giây rồi tiếp tục:
“Ba ngày nữa chúng tôi sẽ khởi hành đến căn cứ ở thành phố F. Những ai muốn rời đi có thể tự rời đi. Nếu muốn đi cùng chúng tôi, các bạn cần tuân thủ những điều kiện rõ ràng.
Chúng tôi sẽ không bảo vệ mọi người vô điều kiện. Các bạn phải tuân theo sắp xếp và dùng sức lao động để đổi lấy thức ăn.”
Ông ta vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.
Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên giữa đám đông: “Các người là quân nhân sao có thể bỏ mặc dân thường như chúng tôi.”
Có người mở đầu, ngay lập tức những giọng nói khác nối tiếp: “Đúng vậy! Quân đội thì phải bảo vệ dân chúng!”
“Chẳng lẽ chính phủ lại bỏ mặc mạng sống của chúng tôi?”
“Các người làm vậy có xứng với bộ quân phục mình đang mặc không?!”
…
Liên trưởng Lý vốn không giỏi ăn nói, nhất thời bối rối không biết làm sao để phản bác. Ông ta lén quay lại nhìn Tiêu Túy và Bạch Mộc cầu cứu.
Bạch Mộc dường như đã đoán trước tình huống này, anh quay sang Tiêu Họa: “Tiêu Họa, đến lượt em thể hiện rồi.”
Tiêu Họa gật đầu: “Biết rồi, để tôi.”
Nói xong, cô không quay đầu lại mà leo thẳng qua cửa sổ đi ra ngoài.
Màn trình diễn chính thức bắt đầu.
Sau đó, chúng tôi sẽ tiến hành sàng lọc và đào tạo những người sống sót. Không yêu cầu họ có khả năng đánh bại xác sống nhưng ít nhất cũng phải rèn luyện lòng can đảm.”
Ý kiến này do chính Bạch Mộc đề xuất. Anh không muốn sự yếu đuối hay hèn nhát của một số người gây hại đến đồng đội hoặc các binh sĩ bảo vệ họ. Nếu muốn được che chở thì phải vượt qua thử thách.
Tiêu Họa hoàn toàn đồng tình trong lòng, cần phải sàng lọc kỹ càng mới có thể giảm thiểu tổn thất từ gốc rễ.
Trong nguyên tác tiểu thuyết, nam chính đến thành phố C muộn vài ngày, khi đó cục diện đã ngã ngũ. Do những người sống sót thu hút một lượng lớn xác sống, quân đội duy nhất tại đây không thể chống cự và bị xóa sổ hoàn toàn.
Mất đi sự trấn áp của quân đội, những người khác hoặc là trốn chạy, hoặc chìm trong tuyệt vọng chờ đợi bản án cuối cùng. Nhưng lần này họ can thiệp sớm, với sự giúp sức của họ, đội của Liên trưởng Lý có lẽ sẽ không đi vào vết xe đổ đó.
Tuy vậy Liên trưởng Lý vẫn còn chút băn khoăn: “Sáng mai chúng ta sẽ thông báo chuyện này nhưng việc đào tạo những người sống sót thì sao? Phải tìm một người đủ sức trấn áp họ.”
Dứt lời, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Tiêu Họa.
Liên trưởng Lý ngẫm nghĩ một chút, vỗ trán như bừng tỉnh: “Đúng rồi! Với năng lực của Tiêu Họa, cô ấy chắc chắn có thể làm được!”
Tiêu Họa lập tức cảm thấy điềm chẳng lành: “… Các người nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế?”
Triệu Diệp buột miệng: “Ánh mắt làm chuyện lớn!”
Tiêu Họa: “…”
Không, tôi không muốn.
Tiêu Túy ho khẽ, phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Họa, năng lực của em rất mạnh, em là người phù hợp nhất để trấn áp những người sống sót.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Họa nghiêng người tựa lưng vào sofa cười gượng: “Em chỉ là một cô gái yếu đuối, có chút năng lực làm sao có thể? Anh mới là người phù hợp nhất, chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của anh cũng đủ khiến người ta sợ rồi.”
Hàng nghìn người sống sót, nếu phải xử lý họ chắc cô sẽ nổi điên mà rụng tóc mất. Thời gian đó thà đi đánh xác sống nâng cao năng lực còn hơn.
Tiêu Túy: “…”
Triệu Diệp lén gật đầu đồng tình: “Cũng đúng.”
Bạch Mộc liếc nhìn Triệu Diệp rồi quay sang Tiêu Họa giải thích: “Chúng tôi là quân nhân, có thể sẽ bị ràng buộc bởi đạo đức.”
Tiêu Họa rất muốn nói: Nếu các anh không có đạo đức thì đạo đức làm sao ràng buộc được các anh?
Nhưng cô hiểu, nếu nói ra chỉ tổ bị đám người này “đập hội đồng”.
Trong lòng thầm tự nhủ: Có gì to tát đâu, phải biết thỏa hiệp chứ.
Sau đó, cô nhìn sang Bạch Mộc, miễn cưỡng đồng ý: “Mấy người thử trước đi. Nếu không được thì tôi sẽ làm, nhưng tôi vẫn thích đi đánh nhau hơn.”
Bạch Mộc cười trấn an: “Yên tâm, sẽ không bắt em tốn quá nhiều thời gian đâu.”
“Được.” Tiêu Họa tạm hài lòng.
Sáng hôm sau, 9 giờ.
Liên trưởng Lý đứng ở tầng một bắt đầu bài phát biểu: “Chào mọi người! Tôi sẽ thông báo kế hoạch tiếp theo của chúng ta.”
Giọng nói vang dội của liên trưởng Lý nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người sống sót.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, ông ta ngừng lại vài giây rồi tiếp tục:
“Ba ngày nữa chúng tôi sẽ khởi hành đến căn cứ ở thành phố F. Những ai muốn rời đi có thể tự rời đi. Nếu muốn đi cùng chúng tôi, các bạn cần tuân thủ những điều kiện rõ ràng.
Chúng tôi sẽ không bảo vệ mọi người vô điều kiện. Các bạn phải tuân theo sắp xếp và dùng sức lao động để đổi lấy thức ăn.”
Ông ta vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.
Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên giữa đám đông: “Các người là quân nhân sao có thể bỏ mặc dân thường như chúng tôi.”
Có người mở đầu, ngay lập tức những giọng nói khác nối tiếp: “Đúng vậy! Quân đội thì phải bảo vệ dân chúng!”
“Chẳng lẽ chính phủ lại bỏ mặc mạng sống của chúng tôi?”
“Các người làm vậy có xứng với bộ quân phục mình đang mặc không?!”
…
Liên trưởng Lý vốn không giỏi ăn nói, nhất thời bối rối không biết làm sao để phản bác. Ông ta lén quay lại nhìn Tiêu Túy và Bạch Mộc cầu cứu.
Bạch Mộc dường như đã đoán trước tình huống này, anh quay sang Tiêu Họa: “Tiêu Họa, đến lượt em thể hiện rồi.”
Tiêu Họa gật đầu: “Biết rồi, để tôi.”
Nói xong, cô không quay đầu lại mà leo thẳng qua cửa sổ đi ra ngoài.
Màn trình diễn chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro