Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]
Chương 48
2024-11-11 14:36:53
Editor: TulaBachu1316
Ăn cơm xong, có lính cần vụ thu dọn, Tạ Bạch Lộ nói chuyện với tiểu Thạch Đầu, Đường Tuấn Sơn liền gọi Đường Tự Lập ra sân hút thuốc.
“Cô gái này không phải người ở đây đúng không?” Đường Tuấn Sơn nhỏ giọng hỏi.
Đường Tự Lập rất thông minh, biết cha đang hỏi cái gì, liền nói: “Cô ấy là người ở thôn Liễu Thụ, công xã Hồng Tinh, huyện Thanh Sơn, cha cô ấy trước đây là quân nhân, từng đi đánh lính Nhật, hi sinh năm 1958 ở biển Q.”
Đường Tuấn Sơn sững lại một chút, chuyện biển Q đó ông ấy đương nhiên biết, qua 1 lúc, ông ấy mới nói: “Vậy cô ấy mấy tuổi rồi?”
“Qua năm là 17 tuổi rồi.”
Đường Tuấn Sơn thở dài một hơi, hút một hơi thuốc, nói: “Không dễ dàng, đứa trẻ chưa từng được gặp cha, trong nhà còn có ai nữa?”
“chú Phạm nói, còn có mẹ và 3 anh trai, anh cả và anh hai đều kết hôn rồi, anh 3 thì đi lính rồi.”
“Con kế nghiệp cha, mạnh hơn con.” Đường Tuấn Sơn nghiêng mắt nhìn con trai cao cao gầy gầy tài hoa của mình, có chút bất mãn hỏi: “Vì sao con không muốn đi lính?”
Đường Tự Lập nói: “Anh trai không phải đi lính rồi sao? Hơn nữa, hiện tại chúng ta không phải đang nói đến nhà họ Tạ sao?”
Đường Tuấn Sơn chụp đầu của con trai, nói: “Chỉ có con có thể, nói đạo lý từng câu một, nhưng cha phải nói một câu, cô gái nhà người ta vẫn chưa nhìn trúng con sao?”
Đường Tự Lập cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Sao có thể?”
Rốt cuộc là con trai của mình, Đường Tuấn Sơn cũng không đành lòng đả kích quá, liền nói: “Buổi tối gọi cậu mợ của cô bé qua nói chuyện, xem ý của người lớn họ thế nào, lát nữa cha kêu người đến bệnh viện nói với mẹ con 1 tiếng, để mẹ con buổi tối về nhà xem tiểu Tạ.”
Đường Tự Lập nói: “Vậy cha có ý kiến gì không?”
Đường Tuấn Sơn nói: “Nấu cơm ngon, con người nho nhã, nhìn thấy ta cũng không hoảng loạn…cha cảm thấy khá tốt.”
Đường Tự Lập vui mừng, chỉ cần cha anh tán thành là được, cho dù mẹ anh có gì không hài lòng, anh cũng có thể lấy được sự đồng ý của bà ấy mới thôi.
Tiểu Trình chạy qua, nói Phạm Bảo Mộc rất vui mừng, buổi tối nhất định sẽ đến ăn cơm.
Tạ Bạch Lộ chỉ có thể nói: “Vậy buổi tối tôi sẽ qua sớm làm cơm.”
Đường Tuấn Sơn nói: “Tôi mời mọi người ăn cơm, sao có thể gọi cô đến giúp đỡ được?”
Đường Tự Lập một lòng muốn Tạ Bạch Lộ buổi tối thể hiệu tài nghệ nấu nướng, để làm mẹ anh kinh ngạc, liền nói: “Cha, tiểu Tạ ngày mai phải về nhà rồi, cha muốn lần sau nếm thử tay nghề nấu ăn của cô ấy, phải chờ rất lâu, không bằng tối nay nếm thử đi?”
Ăn cơm xong, có lính cần vụ thu dọn, Tạ Bạch Lộ nói chuyện với tiểu Thạch Đầu, Đường Tuấn Sơn liền gọi Đường Tự Lập ra sân hút thuốc.
“Cô gái này không phải người ở đây đúng không?” Đường Tuấn Sơn nhỏ giọng hỏi.
Đường Tự Lập rất thông minh, biết cha đang hỏi cái gì, liền nói: “Cô ấy là người ở thôn Liễu Thụ, công xã Hồng Tinh, huyện Thanh Sơn, cha cô ấy trước đây là quân nhân, từng đi đánh lính Nhật, hi sinh năm 1958 ở biển Q.”
Đường Tuấn Sơn sững lại một chút, chuyện biển Q đó ông ấy đương nhiên biết, qua 1 lúc, ông ấy mới nói: “Vậy cô ấy mấy tuổi rồi?”
“Qua năm là 17 tuổi rồi.”
Đường Tuấn Sơn thở dài một hơi, hút một hơi thuốc, nói: “Không dễ dàng, đứa trẻ chưa từng được gặp cha, trong nhà còn có ai nữa?”
“chú Phạm nói, còn có mẹ và 3 anh trai, anh cả và anh hai đều kết hôn rồi, anh 3 thì đi lính rồi.”
“Con kế nghiệp cha, mạnh hơn con.” Đường Tuấn Sơn nghiêng mắt nhìn con trai cao cao gầy gầy tài hoa của mình, có chút bất mãn hỏi: “Vì sao con không muốn đi lính?”
Đường Tự Lập nói: “Anh trai không phải đi lính rồi sao? Hơn nữa, hiện tại chúng ta không phải đang nói đến nhà họ Tạ sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tuấn Sơn chụp đầu của con trai, nói: “Chỉ có con có thể, nói đạo lý từng câu một, nhưng cha phải nói một câu, cô gái nhà người ta vẫn chưa nhìn trúng con sao?”
Đường Tự Lập cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Sao có thể?”
Rốt cuộc là con trai của mình, Đường Tuấn Sơn cũng không đành lòng đả kích quá, liền nói: “Buổi tối gọi cậu mợ của cô bé qua nói chuyện, xem ý của người lớn họ thế nào, lát nữa cha kêu người đến bệnh viện nói với mẹ con 1 tiếng, để mẹ con buổi tối về nhà xem tiểu Tạ.”
Đường Tự Lập nói: “Vậy cha có ý kiến gì không?”
Đường Tuấn Sơn nói: “Nấu cơm ngon, con người nho nhã, nhìn thấy ta cũng không hoảng loạn…cha cảm thấy khá tốt.”
Đường Tự Lập vui mừng, chỉ cần cha anh tán thành là được, cho dù mẹ anh có gì không hài lòng, anh cũng có thể lấy được sự đồng ý của bà ấy mới thôi.
Tiểu Trình chạy qua, nói Phạm Bảo Mộc rất vui mừng, buổi tối nhất định sẽ đến ăn cơm.
Tạ Bạch Lộ chỉ có thể nói: “Vậy buổi tối tôi sẽ qua sớm làm cơm.”
Đường Tuấn Sơn nói: “Tôi mời mọi người ăn cơm, sao có thể gọi cô đến giúp đỡ được?”
Đường Tự Lập một lòng muốn Tạ Bạch Lộ buổi tối thể hiệu tài nghệ nấu nướng, để làm mẹ anh kinh ngạc, liền nói: “Cha, tiểu Tạ ngày mai phải về nhà rồi, cha muốn lần sau nếm thử tay nghề nấu ăn của cô ấy, phải chờ rất lâu, không bằng tối nay nếm thử đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro