Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]
Chương 49
2024-11-11 14:36:53
Editor: TulaBachu1316
Nghĩ đến mùi vị mấy món ăn của bữa trưa, Đường Tuấn Sơn gật gật đầu: “Vậy buổi tối phải vất vả cho tiểu Tạ rồi, để hai người chúng ta trợ giúp cho cháu, cháu phụ trách nấu nướng là được rồi.”
Sự việc đã quyết định rồi, Tạ Bạch Lộ liền quay về, Đường Tự Lập đeo túi đeo chéo rồi dắt xe đạp ra đưa cô về, trong lòng vui vẻ.
Tạ Bạch Lộ lại lo lắng sốt ruột, không ngờ sư trưởng Đường không chút gì chê cô là người dưới quê, thái độ lại tích cực làm cô cảm thấy sợ hãi.
Buổi chiều, Phạm Bảo Mộc cùng Phùng Bảo Trân từ sớm đã về nhà chuẩn bị.
Bởi vì trong nhà thực sự không có gì xách theo làm quà, Phùng Bảo Trân liền lấy gạo nếp mà ngày thường vẫn tiếc không nỡ ăn, dùng hòn đá nhỏ nghiền thành bột nếp, sau đó trộn với bột gạo tẻ, cho thêm táo đỏ, hạt dưa, nho khô, rồi hấp thành một món bánh ngọt vô cùng đẹp mắt.
Sau đó, hai người đều thay quần áo đẹp mà chỉ có tết mới mặc để đi đến nhà người ta, Phạm Bảo Mộc đi đôi giày da đen bóng loáng, nhìn tràn trề tinh thần.
“Quốc Khánh, cơm trưa còn lại đều ở đó, buổi tối con hâm lên chút rồi cùng em ăn.” Phùng Bảo Trân dặn dò hai con trai.
Phùng Quốc Khánh không vui: “Vì sao ra ngoài đi làm khách lại không cho chúng con đi theo cùng?”
“Tối nay là ngày quan trọng của chị họ con, không thể đưa theo hai đứa con đi làm mất mặt!” Phùng Bảo Trân nói: “Mẹ có để lại cho 2 đứa 4 miếng bánh ngọt, không phải là con thích ăn nhất sao?”
Để lại hai anh em, Phạm Bảo Mộc và Phùng Bảo Trân đưa Tạ Bạch Lộ đang vô cùng lo lắng đi đến đại viện khu quân nhân.
Lúc này vẫn còn sớm, Đường Tự Lập vừa mới tan học trở về, sư trưởng Đường rất nhiệt tình, để lính cần vụ đi pha trà ngon, lấy hạt dưa, lạc, cùng hai vợ chồng Phạm Bảo Mộc nói chuyện.
Tạ Bạch Lộ chào hỏi xong liền vào bếp chuẩn bị bữa tối, Đường Tự Lập quay đầu liền đi theo.
Phùng Bảo Trân cười nói: “Tình cảm hai đứa trẻ thật tốt.”
Sư trưởng Đường cười, ông ấy cảm thấy con trai mình có chút nôn nóng rồi.
Lính cần vụ của sư trưởng Đường rất lợi hại, móng lợn được làm sạch sẽ, không có một cọng lông, vô cùng tỉ mỉ.
Gia vị nhà họ Đường, Tạ Bạch Lộ cũng thấy rất đầy đủ, dầu muối tương dấm, bát giác, tiêu, đường phèn…cái gì cũng có.
Tạ Bạch Lộ trước tiên nấu một nồi nước để chần qua móng lợn, sau đó hỏi: “Đồng chí Trình, xin hỏi ở đây có nồi đất không?”
Nếu dùng chảo sắt và nồi nhôm bình thường, không thể hầm nhừ được móng lợn.
Nghĩ đến mùi vị mấy món ăn của bữa trưa, Đường Tuấn Sơn gật gật đầu: “Vậy buổi tối phải vất vả cho tiểu Tạ rồi, để hai người chúng ta trợ giúp cho cháu, cháu phụ trách nấu nướng là được rồi.”
Sự việc đã quyết định rồi, Tạ Bạch Lộ liền quay về, Đường Tự Lập đeo túi đeo chéo rồi dắt xe đạp ra đưa cô về, trong lòng vui vẻ.
Tạ Bạch Lộ lại lo lắng sốt ruột, không ngờ sư trưởng Đường không chút gì chê cô là người dưới quê, thái độ lại tích cực làm cô cảm thấy sợ hãi.
Buổi chiều, Phạm Bảo Mộc cùng Phùng Bảo Trân từ sớm đã về nhà chuẩn bị.
Bởi vì trong nhà thực sự không có gì xách theo làm quà, Phùng Bảo Trân liền lấy gạo nếp mà ngày thường vẫn tiếc không nỡ ăn, dùng hòn đá nhỏ nghiền thành bột nếp, sau đó trộn với bột gạo tẻ, cho thêm táo đỏ, hạt dưa, nho khô, rồi hấp thành một món bánh ngọt vô cùng đẹp mắt.
Sau đó, hai người đều thay quần áo đẹp mà chỉ có tết mới mặc để đi đến nhà người ta, Phạm Bảo Mộc đi đôi giày da đen bóng loáng, nhìn tràn trề tinh thần.
“Quốc Khánh, cơm trưa còn lại đều ở đó, buổi tối con hâm lên chút rồi cùng em ăn.” Phùng Bảo Trân dặn dò hai con trai.
Phùng Quốc Khánh không vui: “Vì sao ra ngoài đi làm khách lại không cho chúng con đi theo cùng?”
“Tối nay là ngày quan trọng của chị họ con, không thể đưa theo hai đứa con đi làm mất mặt!” Phùng Bảo Trân nói: “Mẹ có để lại cho 2 đứa 4 miếng bánh ngọt, không phải là con thích ăn nhất sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để lại hai anh em, Phạm Bảo Mộc và Phùng Bảo Trân đưa Tạ Bạch Lộ đang vô cùng lo lắng đi đến đại viện khu quân nhân.
Lúc này vẫn còn sớm, Đường Tự Lập vừa mới tan học trở về, sư trưởng Đường rất nhiệt tình, để lính cần vụ đi pha trà ngon, lấy hạt dưa, lạc, cùng hai vợ chồng Phạm Bảo Mộc nói chuyện.
Tạ Bạch Lộ chào hỏi xong liền vào bếp chuẩn bị bữa tối, Đường Tự Lập quay đầu liền đi theo.
Phùng Bảo Trân cười nói: “Tình cảm hai đứa trẻ thật tốt.”
Sư trưởng Đường cười, ông ấy cảm thấy con trai mình có chút nôn nóng rồi.
Lính cần vụ của sư trưởng Đường rất lợi hại, móng lợn được làm sạch sẽ, không có một cọng lông, vô cùng tỉ mỉ.
Gia vị nhà họ Đường, Tạ Bạch Lộ cũng thấy rất đầy đủ, dầu muối tương dấm, bát giác, tiêu, đường phèn…cái gì cũng có.
Tạ Bạch Lộ trước tiên nấu một nồi nước để chần qua móng lợn, sau đó hỏi: “Đồng chí Trình, xin hỏi ở đây có nồi đất không?”
Nếu dùng chảo sắt và nồi nhôm bình thường, không thể hầm nhừ được móng lợn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro