Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính

Chương 10

2024-12-17 00:43:31

Trong căn tin cũng không có bao nhiêu người, khi Đoạn Tinh Hà bị bác Lưu kéo đi, hắn ta còn muốn lớn tiếng chửi Tô Thanh Thanh, nụ cười vừa rồi của cô đã hoàn toàn chọc tức hắn ta, kẻ dám chế nhạo hắn ta đến giờ vẫn chưa được sinh ra đâu!

Bị Bác Lưu tát một cái vào sau đầu, đau đến nỗi hắn ta phải nhăn nhó, vẻ đẹp ngầu lòi của hắn ta nháy mắt suy sụp.

“Bác Lưu! Thủ hạ lưu tình!” Đoạn Tinh Hà trước mặt người lớn không dám tức giận hay nhiều lời.

“Tôi thấy đánh vậy cậu còn chưa đủ đau! Học hành không thấy cậu đứng nhất! Bắt nạt bạn học thì cậu lại là đệ nhất! Nhìn người ta ăn cơm đàng hoàng ngay ngắn, chăm chú làm việc của mình, cậu nhìn cậu xem...”

Đoạn Tinh Hà muốn khóc mà không ra nước mắt, Tô Thanh Thanh có điểm nào hơn hắn ta? Ngoài gương mặt đẹp, thân hình gió thổi liền bay phần phật kia, con gái còn không mềm yếu bằng đối phương.

“Cháu đẹp trai hơn cậu ta! Cậu ta không xứng để so sánh với cháu.” Đoạn Tinh Hà cho rằng Tô Thanh Thanh yếu đuối, diện mạo quyến rũ mà đi so sánh với hắn ta là một sự nhục nhã!

Sau ót lại bị tát một cái, “Sao không so được với cậu? Người khác chỉ cần thái độ nghiêm chỉnh đã hơn cậu một trăm tám mươi đường rồi! Cậu còn không xứng! Ngoài việc làm màu, chọc phá người khác, cậu còn biết làm gì?”

Bác Lưu nghiêm nghị dạy dỗ hắn ta, để hắn ta không còn phải mỗi ngày đi gây sự với người ta nữa.

Đoạn Tinh Hà không phản kháng thì còn đỡ, vừa phản kháng lại bị bác Lưu cho một trận chát chát bùm bùm tơi bời, cảnh tượng thật thê thảm không thể nhìn nổi.

Tô Thanh Thanh cảm thấy tinh thần thoải mái và ăn uống ngon miệng hơn, ở đây hai ba ngày, có lẽ bác Lưu thấy cô quá gầy nên liên tục cho thêm thịt và cơm, cô ăn hết sạch sành sanh không thừa lại hạt cơm ào.

Khi cô chuẩn bị rời bàn ăn, Đoạn Tinh Hà đã bị bác Lưu xách lỗ tai đi rồi.

Đáng tiếc xung quanh chỉ có vài người, nếu đông hơn nữa thì mặt mũi của Đoạn Tinh Hà sẽ không còn lại bao nhiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ăn no uống đủ rồi về ký túc xá ngủ trưa, nam chính Mộ Bạch không có ở ký túc xá, cô ngủ trưa thì không cần phải bó ngực, đè nén thật sự khó chịu.

Mới chỉ mặc được hai ngày, cảm giác bị bó ở ngực khiến cô ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon được, rất không quen.

Vừa vào trong phòng, bên trong không có ai, Tô Thanh Thanh thả lỏng, ngáp một cái, nới lỏng dây buộc ở ngực, cơn buồn ngủ ập đến, vừa chạm vào giường đã ngủ thiếp đi.

Cửa ký túc xá không một tiếng động mà mở ra, bóng dáng cao lớn chậm rãi bước vào, rõ ràng là mùa hè oi ả, nhưng hơi thở của người đàn ông lại lạnh như hàn băng ngàn năm.

Đôi mắt sâu thẳm chuyển hướng về phía Tô Thanh Thanh đang ngủ say trên giường, ánh mắt chạm vào đôi chân cô lộ ra...

Đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo xinh xắn lộ ra ngoài chăn điều hòa, làn da sáng bóng như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ cần một bàn tay là có thể nắm gọn... mong manh nhưng lại mang theo chút ý nhị kiềm diễm.

Mộ Bạch nhíu mày, ánh mắt lành lạnh thoáng hiện sự ngạc nhiên, sau một lúc lâu, ánh mắt từ cổ chân trắng nõn của Tô Thanh Thanh chuyển đi.

Tô Thanh Thanh ngủ rất say, không biết trong ký túc xá không chỉ có mình cô, đến khi đồng hồ báo thức kêu mới mơ màng tỉnh dậy.

“Ưm...” Cô duỗi người một cái thật thoải mái, nhắm mắt sờ tới dây buộc ở ngực, vừa định kéo áo lên thì vô thức mở mắt, tay nắm lấy vạt áo lập tức cứng đờ...

Nam chính Mộ Bạch đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trong phòng khách đọc sách, lúc này đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cô...

Tô Thanh Thanh: “!!!” Ngay lập tức không còn buồn ngủ nữa!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sợ đến mức tóc gần như dựng đứng! Tô Thanh Thanh vội vàng ép chặt tay đang nắm dây buộc xuống ga trải giường, cứng rắn chào hỏi Mộ Bạch.

“Cậu về rồi.” Hắn về lúc nào vậy? Tô Thanh Thanh vừa rồi suýt nữa tim nhảy ra khỏi cổ họng!

“Ừ.” Câu trả lời ngắn gọn nhưng không che giấu được ý xa cách.

Tô Thanh Thanh thấy hắn chuyển ánh mắt ra chỗ khác mới yên tâm đứng dậy đi vào toilet, may mắn Mộ Bạch ở phòng khách, cho dù hắn có thị lực tốt đến đâu cũng không thể nhìn thấy phần nhô lên trên áo cô.

Thật may là cô đã mở mắt trước khi kéo áo lên, nếu không... hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Trong toilet buộc lại dây bó ngực, ra ngoài chuẩn bị lên lớp, cô vừa bước ra thì nam chính cũng theo sau ra khỏi ký túc xá.

Hương gỗ nhẹ nhàng thoang thoảng bao trùm lấy Tô Thanh Thanh, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể người đứng sau...

Đi bên nhau như vậy khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái, nên cô lặng lẽ nghiêng người đi bên cạnh nam chính.

Để tránh sự ngượng ngùng của động tác này, Tô Thanh Thanh còn lên tiếng hỏi, “Cậu cũng lên lớp của giáo sư Ngô sao?”

“Ừ.”

Tô Thanh Thanh cũng không bận tâm, trong nguyên tác, tính cách nam chính luôn nhàn nhạt, chỉ cần cô giữ một khoảng cách nhất định với hắn, sống chung với một người lạnh lùng như hoa cao nguyên, cô rất vui vẻ có được sự yên tĩnh.

Cô thì vui vẻ yên tĩnh, nhưng một nhân vật phong vân đi bên cạnh cô lại gây ra sự chú ý mạnh mẽ...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính

Số ký tự: 0