Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 9
2024-12-17 00:43:31
Tô Thanh Thanh cũng không ngại nói với cậu ta, “Đỗ Nhược bảo tôi để bức thư tình lên giường Mộ Bạch, tôi đã từ chối.”
Từ chối cũng bị tìm phiền phức, không từ chối cũng không thoát được, cô thật sự phải vững vàng cứng rắn đến cùng.
Sở Vân Hàn không ngờ lại là chuyện này, “Làm tốt lắm.” Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tô Thanh Thanh, có cảm giác như nhìn một người khác.
Tô Thanh Thanh: “?” Cậu ta không phải nên tức giận như Nam Cung Ly sao?
“Nam Cung Ly nói cô ta đã khóc.” Tô Thanh Thanh lại thử thăm dò cậu ta, điều này chắc chắn sẽ chạm vào vảy nghịch lân của cậu ta chứ?
Sở Vân Hàn lại muốn khoác tay lên vai Tô Thanh Thanh, nhưng bị cô tránh đi, “Khóc thì khóc thôi, sau này cậu sẽ là tiểu đệ của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Tô Thanh Thanh: “...” Tiểu đệ?
“Này! Tô Thanh Thanh! Cậu đừng có không biết điều! Được cho cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt, qua cái thôn này rồi sẽ không còn quán nào đâu!”
Tô Thanh Thanh hất tay cậu ta nghênh ngang m đi, để lại một mình cậu ta trên con đường vắng vẻ kêu gào, không hiểu sao thái độ của cậu ta lại thay đổi nhanh đến vậy?
Cô nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta, sắc mặt của cậu ta khó chịu biết bao, sự ghét bỏ kia đến giờ cô vẫn còn rõ ràng.
Cô vừa nhớ ra, Sở Vân Hàn bây giờ vẫn chưa thích nữ chính, hoặc nói là thích mà không tự biết.
Còn về Nam Cung Ly, cô hoàn toàn không lo lắng, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, hắn ta có thể làm gì cô chứ?
Tô Thanh Thanh bước vào ký túc xá, ánh nắng buổi chiều rực rỡ, rèm cửa sổ lớn trong ký túc xá bị gió nhẹ thổi bay.
Tô Thanh Thanh nhìn quanh, không thấy bóng dáng nam chính, cầm lấy thẻ cơm ở trên bàn rồi ra ngoài.
Sáng nay ra khỏi nhà quên mang thẻ cơm, bụng đói đến khó chịu.
Tô Thanh Thanh nhanh chóng chạy đến căn tin, hài lòng thưởng thức bữa ăn ngon lành.
Đoạn Tinh Hà vừa ra khỏi căn tin của trường, thì đúng lúc thấy Tô Thanh Thanh đang chú tâm ăn cơm.
Hắn ta bật ra tiếng cười khinh thường, thật thấp kém, đồ ăn ở căn tin mà cũng ăn ngon như vậy.
Đoạn Tinh Hà bước nhanh đến gần Tô Thanh Thanh, lúc này Tô Thanh Thanh đang ăn từng muỗng nhỏ, bất ngờ bàn bị đá ‘bung’ vang một tiếng.
Tô Thanh Thanh nhíu mày, phản ứng đầu tiên tất nhiên là giữ chặt đĩa cơm của mình, đó là phản ứng cơ bản của một người thích ăn uống.
Đoạn Tinh Hà lại cười nhạo, nhìn cô với ánh mắt coi khinh, “Đồ ăn ở học viện này dở tệ, cậu chưa từng ăn được đồ ngon à?”
Tô Thanh Thanh vốn định cho hắn ta một bài học, nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía sau Đoạn Tinh Hà...
“Cũng đúng, với cái kiểu gia tộc nhỏ xíu không chút tên tuổi của cậu, chỉ có thể ăn loại cơm rác rởi này, mà còn ăn ngon như vậy.” Đoạn Tinh Hà đá chân vào ghế, kiêu ngạo hống hách chế nhạo Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh không tức giận, ngược lại còn rất nghiêm túc phản bác lời châm biếm của Đoạn Tinh Hà, “Tôi rất thích ăn đồ ăn ở căn tin, cậu không thích thì đó là chuyện của cậu.”
Đoạn Tinh Hà vừa định nói gì đó, thì bị người từ phía sau đánh vào đầu, đau đến nỗi hắn ta “shh” một tiếng, chưa kịp nhìn rõ ai thì đã bị xách lỗ tai.
“Ranh con! Vậy mà dám chê bai đồ ăn của tôi! Đoạn Tinh Hà! Tôi thấy cậu muốn ăn món xào thịt măng của ông nội cậu rồi! Đợi chút nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ấy! Dạy dỗ lại thằng ranh con như cậu một trận cho đàng hoàng!”
“Á á á!! Bác Lưu! Bác Lưu! Cháu không phải ý đó, bác nghe cháu giải thích đi!”
“Giải thích gì? Tôi thấy cánh của cậu đã cứng cáp muốn bay rồi, tôi sẽ bẻ gãy cánh cậu ngay!” Bác Lưu tức giận kéo tai hắn ta, lập tức nổi giận.
Đoạn Tinh Hà không ngờ lại xui xẻo như vậy, thế mà lại bị bác Lưu bắt gặp! Không thể tránh khỏi một trận đòn.
Trong miệng hắn ta cầu xin tha thứ, đồng thời nhìn Tô Thanh Thanh với ánh mắt giận dữ, đều do đối phương làm hại! Kết quả ánh nhìn này lại khiến Tô Thanh Thanh lạnh lùng cười với hắn ta...
Đoạn Tinh Hà lập tức muốn phát điên! Cô cố tình! Rõ ràng thấy bác Lưu đứng sau hắn ta mà không nhắc nhở hắn ta! Cô dám chơi hắn ta!! Tô Thanh Thanh!! Hắn ta sẽ không để cho cô yên!
Tô Thanh Thanh giả vờ không thấy ánh mắt giận dữ cực độ của hắn ta, tiếp tục thưởng thức bữa ăn nóng hổi thơm ngon.
Từ chối cũng bị tìm phiền phức, không từ chối cũng không thoát được, cô thật sự phải vững vàng cứng rắn đến cùng.
Sở Vân Hàn không ngờ lại là chuyện này, “Làm tốt lắm.” Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tô Thanh Thanh, có cảm giác như nhìn một người khác.
Tô Thanh Thanh: “?” Cậu ta không phải nên tức giận như Nam Cung Ly sao?
“Nam Cung Ly nói cô ta đã khóc.” Tô Thanh Thanh lại thử thăm dò cậu ta, điều này chắc chắn sẽ chạm vào vảy nghịch lân của cậu ta chứ?
Sở Vân Hàn lại muốn khoác tay lên vai Tô Thanh Thanh, nhưng bị cô tránh đi, “Khóc thì khóc thôi, sau này cậu sẽ là tiểu đệ của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Tô Thanh Thanh: “...” Tiểu đệ?
“Này! Tô Thanh Thanh! Cậu đừng có không biết điều! Được cho cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt, qua cái thôn này rồi sẽ không còn quán nào đâu!”
Tô Thanh Thanh hất tay cậu ta nghênh ngang m đi, để lại một mình cậu ta trên con đường vắng vẻ kêu gào, không hiểu sao thái độ của cậu ta lại thay đổi nhanh đến vậy?
Cô nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta, sắc mặt của cậu ta khó chịu biết bao, sự ghét bỏ kia đến giờ cô vẫn còn rõ ràng.
Cô vừa nhớ ra, Sở Vân Hàn bây giờ vẫn chưa thích nữ chính, hoặc nói là thích mà không tự biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn về Nam Cung Ly, cô hoàn toàn không lo lắng, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, hắn ta có thể làm gì cô chứ?
Tô Thanh Thanh bước vào ký túc xá, ánh nắng buổi chiều rực rỡ, rèm cửa sổ lớn trong ký túc xá bị gió nhẹ thổi bay.
Tô Thanh Thanh nhìn quanh, không thấy bóng dáng nam chính, cầm lấy thẻ cơm ở trên bàn rồi ra ngoài.
Sáng nay ra khỏi nhà quên mang thẻ cơm, bụng đói đến khó chịu.
Tô Thanh Thanh nhanh chóng chạy đến căn tin, hài lòng thưởng thức bữa ăn ngon lành.
Đoạn Tinh Hà vừa ra khỏi căn tin của trường, thì đúng lúc thấy Tô Thanh Thanh đang chú tâm ăn cơm.
Hắn ta bật ra tiếng cười khinh thường, thật thấp kém, đồ ăn ở căn tin mà cũng ăn ngon như vậy.
Đoạn Tinh Hà bước nhanh đến gần Tô Thanh Thanh, lúc này Tô Thanh Thanh đang ăn từng muỗng nhỏ, bất ngờ bàn bị đá ‘bung’ vang một tiếng.
Tô Thanh Thanh nhíu mày, phản ứng đầu tiên tất nhiên là giữ chặt đĩa cơm của mình, đó là phản ứng cơ bản của một người thích ăn uống.
Đoạn Tinh Hà lại cười nhạo, nhìn cô với ánh mắt coi khinh, “Đồ ăn ở học viện này dở tệ, cậu chưa từng ăn được đồ ngon à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Thanh vốn định cho hắn ta một bài học, nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía sau Đoạn Tinh Hà...
“Cũng đúng, với cái kiểu gia tộc nhỏ xíu không chút tên tuổi của cậu, chỉ có thể ăn loại cơm rác rởi này, mà còn ăn ngon như vậy.” Đoạn Tinh Hà đá chân vào ghế, kiêu ngạo hống hách chế nhạo Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh không tức giận, ngược lại còn rất nghiêm túc phản bác lời châm biếm của Đoạn Tinh Hà, “Tôi rất thích ăn đồ ăn ở căn tin, cậu không thích thì đó là chuyện của cậu.”
Đoạn Tinh Hà vừa định nói gì đó, thì bị người từ phía sau đánh vào đầu, đau đến nỗi hắn ta “shh” một tiếng, chưa kịp nhìn rõ ai thì đã bị xách lỗ tai.
“Ranh con! Vậy mà dám chê bai đồ ăn của tôi! Đoạn Tinh Hà! Tôi thấy cậu muốn ăn món xào thịt măng của ông nội cậu rồi! Đợi chút nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ấy! Dạy dỗ lại thằng ranh con như cậu một trận cho đàng hoàng!”
“Á á á!! Bác Lưu! Bác Lưu! Cháu không phải ý đó, bác nghe cháu giải thích đi!”
“Giải thích gì? Tôi thấy cánh của cậu đã cứng cáp muốn bay rồi, tôi sẽ bẻ gãy cánh cậu ngay!” Bác Lưu tức giận kéo tai hắn ta, lập tức nổi giận.
Đoạn Tinh Hà không ngờ lại xui xẻo như vậy, thế mà lại bị bác Lưu bắt gặp! Không thể tránh khỏi một trận đòn.
Trong miệng hắn ta cầu xin tha thứ, đồng thời nhìn Tô Thanh Thanh với ánh mắt giận dữ, đều do đối phương làm hại! Kết quả ánh nhìn này lại khiến Tô Thanh Thanh lạnh lùng cười với hắn ta...
Đoạn Tinh Hà lập tức muốn phát điên! Cô cố tình! Rõ ràng thấy bác Lưu đứng sau hắn ta mà không nhắc nhở hắn ta! Cô dám chơi hắn ta!! Tô Thanh Thanh!! Hắn ta sẽ không để cho cô yên!
Tô Thanh Thanh giả vờ không thấy ánh mắt giận dữ cực độ của hắn ta, tiếp tục thưởng thức bữa ăn nóng hổi thơm ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro