Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 8
2024-12-17 00:43:31
Nam Cung Ly không chạm vào sợi tóc nào của Tô Thanh Thanh, điều này khiến những người xung quanh cảm thấy ngạc nhiên, vì Tô Thanh Thanh đã chọc cho Đỗ Nhược khóc...
Chỉ vì có sự tồn tại của Nam Cung Ly, không ai dám chọc vào Đỗ Nhược, vốn dĩ cô ta đã là hoa khôi của trường, mọi người đã nhìn cô ta bằng con mắt vài phần khác biệt, cộng thêm việc hắn ta là côn đồ khiến Đỗ Nhược rất được hoan nghênh trong trường.
“Nam Cung Ly lại không đánh Tô Thanh Thanh để trút giận cho Đỗ Nhược ư? Thật sự cứ như thế mà bỏ qua cho Tô Thanh Thanh luôn.”
“Đúng vậy, Nam Cung Ly từ trước đến giờ rất khó nói chuyện, đặc biệt là liên quan đến Đỗ Nhược.” Không ai dám tùy tiện nhiều lời nói xấu về Đỗ Nhược.
“Nghe nói sau khi cậu ta biết Đỗ Nhược bị Tô Thanh Thanh làm khóc, mặt cậu ta trông rất đáng sợ, như thể muốn đánh Tô Thanh Thanh ngay tại chỗ.”
“Hoa khôi chính là hoa khôi, Nam Cung Ly bảo vệ cô ấy như bảo vệ báu vật.”
“Chắc là không tiện động thủ trong lớp học nhỉ?”
“Có lẽ vậy, Nam Cung Ly chưa bao giờ bỏ qua cho ai dám chọc vào Đỗ Nhược.”
Xung quanh là những lời xì xào của mọi người, Tô Thanh Thanh không bị ảnh hưởng chút nào, bọn họ nói đúng, Nam Cung Ly bảo vệ Đỗ Nhược có thể còn quan trọng hơn cả bản thân hắn ta.
Còn về việc tại sao hắn ta không động tay với cô, ai mà biết được?
Tô Thanh Thanh bước ra khỏi lớp học dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cơ thể tuy yếu ớt, nhưng lại mơ hồ toát lên vẻ kiên cường.
Sở Vân Hàn tình cờ gặp Tô Thanh Thanh ở cầu thang, gương mặt vốn căng thẳng bỗng dừng bước lại.
“Ê, cậu không sao chứ?” Sở Vân Hàn thở hổn hển, ánh mắt đánh giá Tô Thanh Thanh.
“Ê, cậu không sao chứ?” Sở Vân Hàn thở hổn hển, ánh mắt dò xét Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh mới đầu còn tưởng cậu ta cũng đến gây sự, nhìn cậu ta thở hổn hển, nam hai này đang quan tâm đến cô sao? Không thể nào! Cậu ta không phải nên theo Nam Cung Ly mắng cô vì đã làm nữ chính Đỗ Nhược khóc sao?
“Hỏi cậu đấy?” Sở Vân Hàn nhíu mày, giờ nhìn cô cũng không giống như bị thương.
“Tôi không sao, cảm ơn quan tâm.” Tô Thanh Thanh hồi phục lại tinh thần trả lời cậu ta một câu, sau đó vòng qua cậu ta mà đi.
Từ sự việc này có thể thấy cốt truyện vẫn không buông tha cô, dù cô đã tránh được nguy cơ này, nhưng vẫn sẽ bị cuốn vào những nguy cơ mới đã thiết lập theo những lối khác.
Sở Vân Hàn trong nguyên tác đã không ít lần bắt nạt nguyên chủ, Tô Thanh Thanh không biết tại sao cậu ta lại quan tâm đến mình, nhưng cô không muốn quá gần gũi với cậu ta.
“Tô Thanh Thanh? Lá gan của cậu cũng béo lên rồi nhỉ, giờ đến cả việc coi thường tôi cũng dám?” Sở Vân Hàn cảm thấy mình tốt bụng đến cứu cô, vậy mà cô lại phớt lờ mình!
Tô Thanh Thanh nhanh chóng bước về ký túc xá, hoàn toàn không để ý đến Sở Vân Hàn đang đuổi theo, ở phía sau quát to gọi cô.
Một bàn tay nặng nề đặt lên vai, Tô Thanh Thanh nhìn xuống cánh tay trên vai, bước chân dừng lại.
“Ngày mai có một bữa tiệc, đi cùng không?” Khi Sở Vân Hàn khoát tay lên vai cô, cảm giác mềm mại từ vai gầy khiến cậu ta lập tức điều chỉnh lực tay, như thể sợ sẽ làm cô bị thương.
Mùi hương từ cơ thể và tóc của đối phương... Sở Vân Hàn hít một hơi thật sâu.
Tô Thanh Thanh đưa tay định dạy cho cậu ta một bài học, nhưng Sở Vân Hàn kịp thời rút tay lại, nghi hoặc tiến lại gần cô.
Tô Thanh Thanh nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, không biết cậu ta lại muốn làm gì? Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại phải lại gần như vậy? Chưa kịp để cô lùi lại, Sở Vân Hàn thắc mắc nói...
“Sao trên người cậu lại có mùi sữa thơm vậy, thật dễ chịu.” Sở Vân Hàn dường như rất thích mùi hương trên người cô.
Tô Thanh Thanh: “...” Quay đầu bỏ đi, không muốn để ý đến cậu ta.
“Ê! Cậu đợi tôi với, cậu càng ngày càng kiêu ngạo rồi, nói xem Nam Cung Ly tìm cậu làm gì?”
Câu nói của Sở Vân Hàn khiến bước chân Tô Thanh Thanh dừng lại một chút, có vẻ như Sở Vân Hàn vẫn chưa biết chuyện về bức thư tình của Đỗ Nhược.
“Nam Cung Ly chỉ là một kẻ điên, chọc phải cậu ta thì không ai bảo vệ cậu đâu, sau này cậu sẽ sống không dễ dàng gì.” Lần này sắc mặt Sở Vân Hàn nghiêm túc, cậu ta không hiểu tại sao mình lại xen vào chuyện này, rõ ràng trước đây cậu ta rất ghét đối phương.
Chỉ vì có sự tồn tại của Nam Cung Ly, không ai dám chọc vào Đỗ Nhược, vốn dĩ cô ta đã là hoa khôi của trường, mọi người đã nhìn cô ta bằng con mắt vài phần khác biệt, cộng thêm việc hắn ta là côn đồ khiến Đỗ Nhược rất được hoan nghênh trong trường.
“Nam Cung Ly lại không đánh Tô Thanh Thanh để trút giận cho Đỗ Nhược ư? Thật sự cứ như thế mà bỏ qua cho Tô Thanh Thanh luôn.”
“Đúng vậy, Nam Cung Ly từ trước đến giờ rất khó nói chuyện, đặc biệt là liên quan đến Đỗ Nhược.” Không ai dám tùy tiện nhiều lời nói xấu về Đỗ Nhược.
“Nghe nói sau khi cậu ta biết Đỗ Nhược bị Tô Thanh Thanh làm khóc, mặt cậu ta trông rất đáng sợ, như thể muốn đánh Tô Thanh Thanh ngay tại chỗ.”
“Hoa khôi chính là hoa khôi, Nam Cung Ly bảo vệ cô ấy như bảo vệ báu vật.”
“Chắc là không tiện động thủ trong lớp học nhỉ?”
“Có lẽ vậy, Nam Cung Ly chưa bao giờ bỏ qua cho ai dám chọc vào Đỗ Nhược.”
Xung quanh là những lời xì xào của mọi người, Tô Thanh Thanh không bị ảnh hưởng chút nào, bọn họ nói đúng, Nam Cung Ly bảo vệ Đỗ Nhược có thể còn quan trọng hơn cả bản thân hắn ta.
Còn về việc tại sao hắn ta không động tay với cô, ai mà biết được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Thanh bước ra khỏi lớp học dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cơ thể tuy yếu ớt, nhưng lại mơ hồ toát lên vẻ kiên cường.
Sở Vân Hàn tình cờ gặp Tô Thanh Thanh ở cầu thang, gương mặt vốn căng thẳng bỗng dừng bước lại.
“Ê, cậu không sao chứ?” Sở Vân Hàn thở hổn hển, ánh mắt đánh giá Tô Thanh Thanh.
“Ê, cậu không sao chứ?” Sở Vân Hàn thở hổn hển, ánh mắt dò xét Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh mới đầu còn tưởng cậu ta cũng đến gây sự, nhìn cậu ta thở hổn hển, nam hai này đang quan tâm đến cô sao? Không thể nào! Cậu ta không phải nên theo Nam Cung Ly mắng cô vì đã làm nữ chính Đỗ Nhược khóc sao?
“Hỏi cậu đấy?” Sở Vân Hàn nhíu mày, giờ nhìn cô cũng không giống như bị thương.
“Tôi không sao, cảm ơn quan tâm.” Tô Thanh Thanh hồi phục lại tinh thần trả lời cậu ta một câu, sau đó vòng qua cậu ta mà đi.
Từ sự việc này có thể thấy cốt truyện vẫn không buông tha cô, dù cô đã tránh được nguy cơ này, nhưng vẫn sẽ bị cuốn vào những nguy cơ mới đã thiết lập theo những lối khác.
Sở Vân Hàn trong nguyên tác đã không ít lần bắt nạt nguyên chủ, Tô Thanh Thanh không biết tại sao cậu ta lại quan tâm đến mình, nhưng cô không muốn quá gần gũi với cậu ta.
“Tô Thanh Thanh? Lá gan của cậu cũng béo lên rồi nhỉ, giờ đến cả việc coi thường tôi cũng dám?” Sở Vân Hàn cảm thấy mình tốt bụng đến cứu cô, vậy mà cô lại phớt lờ mình!
Tô Thanh Thanh nhanh chóng bước về ký túc xá, hoàn toàn không để ý đến Sở Vân Hàn đang đuổi theo, ở phía sau quát to gọi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bàn tay nặng nề đặt lên vai, Tô Thanh Thanh nhìn xuống cánh tay trên vai, bước chân dừng lại.
“Ngày mai có một bữa tiệc, đi cùng không?” Khi Sở Vân Hàn khoát tay lên vai cô, cảm giác mềm mại từ vai gầy khiến cậu ta lập tức điều chỉnh lực tay, như thể sợ sẽ làm cô bị thương.
Mùi hương từ cơ thể và tóc của đối phương... Sở Vân Hàn hít một hơi thật sâu.
Tô Thanh Thanh đưa tay định dạy cho cậu ta một bài học, nhưng Sở Vân Hàn kịp thời rút tay lại, nghi hoặc tiến lại gần cô.
Tô Thanh Thanh nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, không biết cậu ta lại muốn làm gì? Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại phải lại gần như vậy? Chưa kịp để cô lùi lại, Sở Vân Hàn thắc mắc nói...
“Sao trên người cậu lại có mùi sữa thơm vậy, thật dễ chịu.” Sở Vân Hàn dường như rất thích mùi hương trên người cô.
Tô Thanh Thanh: “...” Quay đầu bỏ đi, không muốn để ý đến cậu ta.
“Ê! Cậu đợi tôi với, cậu càng ngày càng kiêu ngạo rồi, nói xem Nam Cung Ly tìm cậu làm gì?”
Câu nói của Sở Vân Hàn khiến bước chân Tô Thanh Thanh dừng lại một chút, có vẻ như Sở Vân Hàn vẫn chưa biết chuyện về bức thư tình của Đỗ Nhược.
“Nam Cung Ly chỉ là một kẻ điên, chọc phải cậu ta thì không ai bảo vệ cậu đâu, sau này cậu sẽ sống không dễ dàng gì.” Lần này sắc mặt Sở Vân Hàn nghiêm túc, cậu ta không hiểu tại sao mình lại xen vào chuyện này, rõ ràng trước đây cậu ta rất ghét đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro