Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 12
2024-12-17 00:43:31
Lớp học vốn không có bao nhiêu người, bỗng chốc chật cứng! Khi giáo sư Ngô bước vào, ông cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, mãi đến khi nhìn thấy Mộ Bạch, ông mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tô Thanh Thanh cố gắng giữ bình tĩnh để nghe giảng, bên cạnh nam chính ngồi với tư thế thanh thoát như đang nhập thiền định, toát lên một cỗ cảm giác cấm dục.
Nghĩ đến những thủ đoạn ngấm ngầm của hắn, Tô Thanh Thanh rùng mình.
Giáo sư Ngô bắt đầu giảng bài, phần lớn ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn vào Mộ Bạch, không biết bọn họ đến nghe giảng hay chỉ để ngắm trai đẹp, có lẽ là một công đôi chuyện luôn.
Tô Thanh Thanh lại rất chăm chú nghe giảng, không liếc nhìn sang chỗ khác, chỉ là hơi thở của nam chính cứ liên tục thoang thoảng bên cạnh...
Có lẽ do ngồi quá gần, Tô Thanh Thanh nhìn vào bức tường lạnh lẽo bên cạnh cánh tay, cô cũng không thể chen vào trong thêm nữa.
Tô Thanh Thanh lại liếc nhìn nam chính Mộ Bạch, không ngờ ngay giây tiếp theo hai người lại bốn mắt chạm nhau!
Đôi mắt sâu xa thâm trầm như vực sâu vạn trượng, ánh nhìn lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, Tô Thanh Thanh như bị đông cứng, cảm giác hàn ý từ chân lan tỏa khắp cơ thể.
Giữa ngày hè nóng bức, cô lại không thấy nóng chút nào, Tô Thanh Thanh vội vàng quay đi, coi như chưa từng có ánh mắt đó.
Thôi, chen chút thì chen chút vậy, may mà nam chính rất ít ở trong ký túc xá, nếu không ánh mắt của hắn... lạnh hơn cả núi tuyết.
Cuối cùng cũng vất vả chịu đựng được đến giờ tan học, Tô Thanh Thanh không muốn bị người khác chú ý thêm nữa, chưa kịp đứng dậy thì Mộ Bạch đã tự mình rời khỏi lớp, đương nhiên phía sau cũng có một đám người theo sau.
Cuối cùng cũng không phải tiếp xúc với nam chính nữa, cho đến tối Tô Thanh Thanh cũng không gặp lại Mộ Bạch.
Sở Vân Hàn không chịu từ bỏ ý định, quấn quýt bên cạnh Tô Thanh Thanh không dứt, “Ngày mai đi dự tiệc, cùng nhau đi nhé!” Ngồi bên cạnh Tô Thanh Thanh, cậu ta dứt khoát nhìn thẳng vào cô.
Tô Thanh Thanh thật không hiểu nam hai này đang nghĩ gì, rõ ràng trong nguyên tác cậu ta rất ghét nguyên chủ, thường xuyên gây rắc rối cho nguyên chủ.
“Không phải cậu bảo tôi giữ khoảng cách với cậu sao?” Tô Thanh Thanh nhớ lại ngày đầu tiên cô vô tình gặp cậu ta, biểu cảm ghét bỏ của hắn gần như tràn ra khỏi khóe mắt.
Sở Vân Hàn nghẹn lời, “Bây giờ không phải là do càng nhìn cậu càng thấy vừa mắt sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu, cũng khá dễ nhìn đấy.”
Chưa kịp để Tô Thanh Thanh trừng cậu ta, Sở Vân Hàn đã chọc chọc vào bàn tay non mềm của Tô Thanh Thanh.
“Tôi nói cậu có phải làm bằng đậu hũ không, chỉ cần chạm vào là đỏ ửng.”
Làn da trắng như ngọc chỉ có một chút hồng hào, kích thích thị giác, khiến người ta muốn chạm vào tạo thêm nhiều điểm hồng.
Tô Thanh Thanh: “...”
“Nếu cậu quá rảnh rỗi, thì lên núi kiếm củi đi.”
Tô Thanh Thanh lười biếng không thèm để ý đến cậu ta, không biết cậu ta đang có ý định gì, đối với một nữ phụ lót đường như cô, nam chính và nam phụ rõ ràng là nguy hiểm nhất.
Thư viện im ắng, không phải không có người, mà là thư viện này quá rộng lớn, chỉ có gần chỗ cô và Sở Vân Hàn ngồi là không có ai.
Rõ ràng cô đã cố ý chọn một góc, nhưng vẫn gặp phải nam hai Sở Vân Hàn, không thể không nói là với tư cách một nữ phụ ác độc lót đường, không lúc nào không “tình cờ” gặp gỡ nhân vật chính và phụ, đều không thể tránh khỏi.
Tô Thanh Thanh cố gắng giữ bình tĩnh để nghe giảng, bên cạnh nam chính ngồi với tư thế thanh thoát như đang nhập thiền định, toát lên một cỗ cảm giác cấm dục.
Nghĩ đến những thủ đoạn ngấm ngầm của hắn, Tô Thanh Thanh rùng mình.
Giáo sư Ngô bắt đầu giảng bài, phần lớn ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn vào Mộ Bạch, không biết bọn họ đến nghe giảng hay chỉ để ngắm trai đẹp, có lẽ là một công đôi chuyện luôn.
Tô Thanh Thanh lại rất chăm chú nghe giảng, không liếc nhìn sang chỗ khác, chỉ là hơi thở của nam chính cứ liên tục thoang thoảng bên cạnh...
Có lẽ do ngồi quá gần, Tô Thanh Thanh nhìn vào bức tường lạnh lẽo bên cạnh cánh tay, cô cũng không thể chen vào trong thêm nữa.
Tô Thanh Thanh lại liếc nhìn nam chính Mộ Bạch, không ngờ ngay giây tiếp theo hai người lại bốn mắt chạm nhau!
Đôi mắt sâu xa thâm trầm như vực sâu vạn trượng, ánh nhìn lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, Tô Thanh Thanh như bị đông cứng, cảm giác hàn ý từ chân lan tỏa khắp cơ thể.
Giữa ngày hè nóng bức, cô lại không thấy nóng chút nào, Tô Thanh Thanh vội vàng quay đi, coi như chưa từng có ánh mắt đó.
Thôi, chen chút thì chen chút vậy, may mà nam chính rất ít ở trong ký túc xá, nếu không ánh mắt của hắn... lạnh hơn cả núi tuyết.
Cuối cùng cũng vất vả chịu đựng được đến giờ tan học, Tô Thanh Thanh không muốn bị người khác chú ý thêm nữa, chưa kịp đứng dậy thì Mộ Bạch đã tự mình rời khỏi lớp, đương nhiên phía sau cũng có một đám người theo sau.
Cuối cùng cũng không phải tiếp xúc với nam chính nữa, cho đến tối Tô Thanh Thanh cũng không gặp lại Mộ Bạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Vân Hàn không chịu từ bỏ ý định, quấn quýt bên cạnh Tô Thanh Thanh không dứt, “Ngày mai đi dự tiệc, cùng nhau đi nhé!” Ngồi bên cạnh Tô Thanh Thanh, cậu ta dứt khoát nhìn thẳng vào cô.
Tô Thanh Thanh thật không hiểu nam hai này đang nghĩ gì, rõ ràng trong nguyên tác cậu ta rất ghét nguyên chủ, thường xuyên gây rắc rối cho nguyên chủ.
“Không phải cậu bảo tôi giữ khoảng cách với cậu sao?” Tô Thanh Thanh nhớ lại ngày đầu tiên cô vô tình gặp cậu ta, biểu cảm ghét bỏ của hắn gần như tràn ra khỏi khóe mắt.
Sở Vân Hàn nghẹn lời, “Bây giờ không phải là do càng nhìn cậu càng thấy vừa mắt sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu, cũng khá dễ nhìn đấy.”
Chưa kịp để Tô Thanh Thanh trừng cậu ta, Sở Vân Hàn đã chọc chọc vào bàn tay non mềm của Tô Thanh Thanh.
“Tôi nói cậu có phải làm bằng đậu hũ không, chỉ cần chạm vào là đỏ ửng.”
Làn da trắng như ngọc chỉ có một chút hồng hào, kích thích thị giác, khiến người ta muốn chạm vào tạo thêm nhiều điểm hồng.
Tô Thanh Thanh: “...”
“Nếu cậu quá rảnh rỗi, thì lên núi kiếm củi đi.”
Tô Thanh Thanh lười biếng không thèm để ý đến cậu ta, không biết cậu ta đang có ý định gì, đối với một nữ phụ lót đường như cô, nam chính và nam phụ rõ ràng là nguy hiểm nhất.
Thư viện im ắng, không phải không có người, mà là thư viện này quá rộng lớn, chỉ có gần chỗ cô và Sở Vân Hàn ngồi là không có ai.
Rõ ràng cô đã cố ý chọn một góc, nhưng vẫn gặp phải nam hai Sở Vân Hàn, không thể không nói là với tư cách một nữ phụ ác độc lót đường, không lúc nào không “tình cờ” gặp gỡ nhân vật chính và phụ, đều không thể tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro