Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 13
2024-12-17 00:43:31
Trong thư viện ngẫu nhiên truyền đến vài động tĩnh ít ỏi, Sở Vân Hàn thấy Tô Thanh Thanh không để ý đến mình, hiếm khi không tức giận, nghiêng mặt dán mắt nhìn chòng chọc vào Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh coi cậu ta như không tồn tại, tập trung lật từng trang sách, đều nói trong sách có hoàng kim ốc, nói chuyện với cậu ta không bằng đọc sách nhiều hơn.
Ánh đèn trong thư viện sáng ngời nhưng ôn hoàn, chiếu lên làn da như tuyết của Tô Thanh Thanh, làn da trắng như ngọc, các đường nét trên khuôn mặt như phát sáng, mỗi ánh nhìn đều khiến người khác kinh ngạc.
“Ôi? Sao tôi càng nhìn cậu càng giống búp bê sứ vậy.” Sở Vân Hàn đột ngột nói một câu.
Trước đây nghe người khác nói Tô Thanh Thanh đẹp hơn cả con gái, cậu ta còn nhớ lúc đó cười nhạo, nhưng giờ nhìn lại, quả thật là như vậy.
Tô Thanh Thanh không quan tâm cậu ta nói mình là búp bê sứ hay búp bê nhựa, cô đang đắm chìm trong biển sách.
Khi cô đang say sưa đọc sách, thì sách bị một bàn tay mạnh mẽ đóng lại, làm cô giật mình.
Sở Vân Hàn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Thanh, “Tôi đang nói chuyện với cậu, xem sách gì vậy?” Giọng điệu cực kỳ bá đạo.
Tô Thanh Thanh suýt không nhịn được mà kéo cậu ta ra ngoài ném đi, “Cậu đang diễn kịch với tôi à?” Không biết thì còn tưởng mình đã xuyên không vào triều đại nào đó.
“Ngày mai có tiệc, cậu đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.” Sở Vân Hàn không thay đổi tư thế quyết định cho Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh dung dung từ chối, “Không đi.”
Sở Vân Hàn: “...”
Nói đùa sao, tiệc này không cần Tô Thanh Thanh nhớ lại cốt truyện, cũng biết ít nhất phải có các nhân vật chính và phụ đều có mặt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không phải đổ lên đầu nữ phụ ác độc lót đường là cô sao?
Dù Sở Vân Hàn có cố gắng thế nào, cũng không thể làm lay chuyển trái tim cứng như sắt đá của Tô Thanh Thanh.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Vân Hàn bị người khác làm mất mặt, “Điều này không do cậu quyết định.” Lại bá đạo ném ra một câu, đứng dậy không cho Tô Thanh Thanh cơ hội từ chối, bước ra khỏi thư viện.
Tô Thanh Thanh: “???” Đầu cô đầy dấu hỏi, không hổ danh là nam hai trong cốt truyện cũ mèm, câu nói kinh điển tuy muộn màng nhưng vẫn đến.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, đã khá muộn, trở về sớm một chút thì hơn, mai có một ngày nghỉ, cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì.
Không biết tối nay có thể mơ thấy cốt truyện trong nguyên tác không? Nếu có thể nắm rõ thêm vài chi tiết, sẽ có lợi cho cô hơn.
Cô để sách về đúng giá sách, lúc này trong thư viện có vài người ngồi rải rác, Tô Thanh Thanh chưa kịp ra khỏi thư viện thì đã chạm ánh mắt với người ngồi bên cạnh.
Là nữ chính Đỗ Nhược, Đỗ Nhược ngồi bên bàn nhìn về phía Tô Thanh Thanh, Tô Thanh Thanh không dừng bước, như thể không quen biết hoa khôi của trường, sắc mặt bình thản rời khỏi thư viện.
Ánh mắt Đỗ Nhược u ám, nắm chặt cây bút trong tay, một bức thư tình màu hồng nổi bật trên bàn, không hiểu sao đối phương lại không chịu đặt thư tình lên giường của Mộ Bạch.
Tô Thanh Thanh ra khỏi thư viện, hoàn toàn không đặt việc gặp nữ chính trong lòng, nữ phụ lót đường va phải nữ chính là chuyện bình thường.
Đêm tối ở thế giới khác sao trời ngược lại nhiều quá, Tô Thanh Thanh vừa đi vừa ngẩng đầu thưởng thức ngắm nghía bầu trời đầy sao.
Khi về đến ký túc xá, Tô Thanh Thanh lấy chìa khóa mở cửa, ánh sáng trong ký túc xá vừa đủ dễ chịu, nam chính chắc đang ở trong ký túc xá nhỉ?
Hắn không đi làm việc khiến cô khá bất ngờ, trong nguyên tác hắn ở ký túc xá không nhiều, Tô Thanh Thanh nghi hoặc, từ từ bước vào.
Âm thanh lật sách trong phòng khách ngừng lại một chút, Tô Thanh Thanh thò đầu ra nhìn, bóng dáng quý phái trong trẻo của nam chính dưới ánh đèn có vẻ mềm mại hơn, không còn lạnh lẽo như ánh mắt chạm nhau ban ngày.
Tô Thanh Thanh không muốn nhìn hắn, lặng lẽ cầm bộ đồ ngủ đi tắm.
Tô Thanh Thanh coi cậu ta như không tồn tại, tập trung lật từng trang sách, đều nói trong sách có hoàng kim ốc, nói chuyện với cậu ta không bằng đọc sách nhiều hơn.
Ánh đèn trong thư viện sáng ngời nhưng ôn hoàn, chiếu lên làn da như tuyết của Tô Thanh Thanh, làn da trắng như ngọc, các đường nét trên khuôn mặt như phát sáng, mỗi ánh nhìn đều khiến người khác kinh ngạc.
“Ôi? Sao tôi càng nhìn cậu càng giống búp bê sứ vậy.” Sở Vân Hàn đột ngột nói một câu.
Trước đây nghe người khác nói Tô Thanh Thanh đẹp hơn cả con gái, cậu ta còn nhớ lúc đó cười nhạo, nhưng giờ nhìn lại, quả thật là như vậy.
Tô Thanh Thanh không quan tâm cậu ta nói mình là búp bê sứ hay búp bê nhựa, cô đang đắm chìm trong biển sách.
Khi cô đang say sưa đọc sách, thì sách bị một bàn tay mạnh mẽ đóng lại, làm cô giật mình.
Sở Vân Hàn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Thanh, “Tôi đang nói chuyện với cậu, xem sách gì vậy?” Giọng điệu cực kỳ bá đạo.
Tô Thanh Thanh suýt không nhịn được mà kéo cậu ta ra ngoài ném đi, “Cậu đang diễn kịch với tôi à?” Không biết thì còn tưởng mình đã xuyên không vào triều đại nào đó.
“Ngày mai có tiệc, cậu đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.” Sở Vân Hàn không thay đổi tư thế quyết định cho Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh dung dung từ chối, “Không đi.”
Sở Vân Hàn: “...”
Nói đùa sao, tiệc này không cần Tô Thanh Thanh nhớ lại cốt truyện, cũng biết ít nhất phải có các nhân vật chính và phụ đều có mặt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không phải đổ lên đầu nữ phụ ác độc lót đường là cô sao?
Dù Sở Vân Hàn có cố gắng thế nào, cũng không thể làm lay chuyển trái tim cứng như sắt đá của Tô Thanh Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Vân Hàn bị người khác làm mất mặt, “Điều này không do cậu quyết định.” Lại bá đạo ném ra một câu, đứng dậy không cho Tô Thanh Thanh cơ hội từ chối, bước ra khỏi thư viện.
Tô Thanh Thanh: “???” Đầu cô đầy dấu hỏi, không hổ danh là nam hai trong cốt truyện cũ mèm, câu nói kinh điển tuy muộn màng nhưng vẫn đến.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, đã khá muộn, trở về sớm một chút thì hơn, mai có một ngày nghỉ, cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì.
Không biết tối nay có thể mơ thấy cốt truyện trong nguyên tác không? Nếu có thể nắm rõ thêm vài chi tiết, sẽ có lợi cho cô hơn.
Cô để sách về đúng giá sách, lúc này trong thư viện có vài người ngồi rải rác, Tô Thanh Thanh chưa kịp ra khỏi thư viện thì đã chạm ánh mắt với người ngồi bên cạnh.
Là nữ chính Đỗ Nhược, Đỗ Nhược ngồi bên bàn nhìn về phía Tô Thanh Thanh, Tô Thanh Thanh không dừng bước, như thể không quen biết hoa khôi của trường, sắc mặt bình thản rời khỏi thư viện.
Ánh mắt Đỗ Nhược u ám, nắm chặt cây bút trong tay, một bức thư tình màu hồng nổi bật trên bàn, không hiểu sao đối phương lại không chịu đặt thư tình lên giường của Mộ Bạch.
Tô Thanh Thanh ra khỏi thư viện, hoàn toàn không đặt việc gặp nữ chính trong lòng, nữ phụ lót đường va phải nữ chính là chuyện bình thường.
Đêm tối ở thế giới khác sao trời ngược lại nhiều quá, Tô Thanh Thanh vừa đi vừa ngẩng đầu thưởng thức ngắm nghía bầu trời đầy sao.
Khi về đến ký túc xá, Tô Thanh Thanh lấy chìa khóa mở cửa, ánh sáng trong ký túc xá vừa đủ dễ chịu, nam chính chắc đang ở trong ký túc xá nhỉ?
Hắn không đi làm việc khiến cô khá bất ngờ, trong nguyên tác hắn ở ký túc xá không nhiều, Tô Thanh Thanh nghi hoặc, từ từ bước vào.
Âm thanh lật sách trong phòng khách ngừng lại một chút, Tô Thanh Thanh thò đầu ra nhìn, bóng dáng quý phái trong trẻo của nam chính dưới ánh đèn có vẻ mềm mại hơn, không còn lạnh lẽo như ánh mắt chạm nhau ban ngày.
Tô Thanh Thanh không muốn nhìn hắn, lặng lẽ cầm bộ đồ ngủ đi tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro