Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 14
2024-12-17 00:43:31
Ngực bị thít có chút buồn nôn, Tô Thanh Thanh buông dây buộc ra, thở phào một hơi.
Nước ấm xối lên người cô xua tan mệt nhọc cả ngày, nhìn vào phòng tắm đầy hơi nước, có một khoảnh khắc cảm giác không thực.
Ở bên kia bức tường là nam chính trong truyện, còn cô trở thành nữ phụ thiên kim giả, thật sự không thể tệ hơn.
Đuổi đi suy nghĩ về kết cục bi thảm của nguyên chủ trong đầu, theo lý mà nói, dù cốt truyện không buông tha cho cô, chỉ cần không đối đầu với nam chính hay không dòm ngó tới hắn, cơ bản sẽ không gặp nguy hiểm lớn.
Cô chỉ sợ cốt truyện lại làm ra những trò quái gở, khiến cô không kịp trở tay, như lần này với chuyện bức thư tình, không biết Nam Cung Ly sẽ xử lý cô thế nào, mặc dù cô không cần phải sợ, nhưng ai thích liên tục bị làm phiền chứ?
Nước trên vòi sen đột nhiên ngừng chảy, Tô Thanh Thanh tắt nước, cầm khăn lau khô người, không còn cách nào khác, chỉ có thể ứng phó với tình huống.
Ai bảo cô lại xuyên vào thân phận nữ phụ lót đường cơ chứ, chỉ còn cách chấp nhận số phận.
Do suy nghĩ quá mức xuất thần, dây buộc không quấn lại mà cứ thế mặc bộ đồ ngủ ra khỏi toilet, khi cô nhận ra thì đã không kịp nữa.
Tô Thanh Thanh vừa bước ra khỏi toilet, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên! Nhưng khi cô định xoay người lại, một bóng dáng cao ráo xuất hiện trước mặt cô...
Ánh sáng hơi chói mắt, Tô Thanh Thanh mở to mắt, chăm chăm nhìn vào nam chính Mộ Bạch đột ngột xuất hiện trước mặt.
Làn da mịn màng như ngọc phản chiếu ánh sáng, có lẽ do hơi nước làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, đôi mắt đen như nho ẩn chứa hơi nước, đôi môi hồng hào hơi hé mở, lộ ra đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi ẩn hiện...
Mộ Bạch đứng như một người bằng ngọc trước mặt Tô Thanh Thanh, đôi mắt lạnh như đá obsidian phản chiếu hình ảnh của Tô Thanh Thanh, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Hắn nhíu mày, như thể định nói gì đó, thì Tô Thanh Thanh khi ánh mắt hắn sắp quét qua cô, “xẹt” một cái quay người lao vào toilet, “bang” một tiếng đóng cửa rất mạnh.
Tô Thanh Thanh hoảng hốt vội vàng buộc dây lại, hẳn là hắn không để ý tới chứ? Thật sự quá lơ đễnh mà!
Chờ khi cô từ toilet bước ra, đã trôi qua khoảng một hai phút, Mộ Bạch cũng đã ở trong phòng khách.
Tô Thanh Thanh thở phào, có vẻ như thật sự không thấy, thân hình quá nóng bỏng cũng là một phiền não.
Cô lao người xuống giường, cảm giác mát lạnh của điều hòa chạm vào cơ thể, tiếp xúc với chiếc chăn mềm mại, thật sự quá thoải mái...
Lại tùy ý lăn lộn một chút, giường của cô và giường của nam chính Mộ Bạch tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Vẫn là ổ chăn của cô thoải mái hơn, nằm trên giường ngó đầu ra nhìn về phía phòng khách, đúng lúc hành động này lại bị Mộ Bạch bắt gặp.
Tô Thanh Thanh một lần nữa trải qua cảm giác như đang ở trong hầm băng, Mộ Bạch đang từng bước tiến về phía cô.
“Cậu nhiều lần nhìn tôi, có chuyện gì sao?” Giọng nói như ngọc vang lên bên tai, nhưng không khó để nhận ra sự cảnh cáo và cảm giác xa cách trong lời nói của hắn.
Tô Thanh Thanh tựa người dậy, “Nếu cậu không nhìn tôi thì làm sao biết tôi đang nhìn cậu?” Nhìn cũng không được sao? Đồ cổ còn không quý giá bằng hắn nữa chứ? Nhìn một cái cũng không phải mất đi hai cân.
Ánh mắt Mộ Bạch lành lạnh nhìn Tô Thanh Thanh, không có phản ứng gì quá nhiều trước sự đối đáp của cô.
Tô Thanh Thanh cũng không sợ hãi, cứ thế nhìn thẳng vào hắn, lạnh thì cứ lạnh đi.
Mộ Bạch không bất ngờ trước sự gan dạ của cô, âm trầm quay người rời đi.
Tô Thanh Thanh nhún vai, nhìn hai cái cũng không tính là xúc phạm hắn chứ? Cô không để ý, hoàn toàn không coi việc này ra gì, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.
Khi cô đang mơ màng ngủ, từ giường đối diện truyền đến âm thanh lạo xạo, Tô Thanh Thanh hé mắt, cảnh tượng mỹ nam vừa tắm hiện ra trước mắt cô.
Hơi nước bao quanh lượn lờ làn da của Mộ Bạch, chỉ cần hắn tùy ý dùng khăn lau tóc cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Thanh Thanh không biết rằng hình ảnh cô mở mắt ra nhìn hắn mà không hề nháy mắt, đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhíu mày, tiếp tục lau tóc, chỉ là đứng đó không nhúc nhích, đưa lưng về phía giường của Tô Thanh Thanh.
Thực ra lúc Tô Thanh Thanh mở mắt chỉ nhìn có một cái, sau đó cơn buồn ngủ ập đến, mông lung mờ mịt căn bản không thể nhìn rõ Mộ Bạch thế nào.
Hai giây sau, cô lại tiếp tục ngủ say, cô luôn muốn mơ thấy cốt truyện trong nguyên tác, nhưng lại thất vọng, tối nay vẫn là một giấc mộng Chu Công.
Nước ấm xối lên người cô xua tan mệt nhọc cả ngày, nhìn vào phòng tắm đầy hơi nước, có một khoảnh khắc cảm giác không thực.
Ở bên kia bức tường là nam chính trong truyện, còn cô trở thành nữ phụ thiên kim giả, thật sự không thể tệ hơn.
Đuổi đi suy nghĩ về kết cục bi thảm của nguyên chủ trong đầu, theo lý mà nói, dù cốt truyện không buông tha cho cô, chỉ cần không đối đầu với nam chính hay không dòm ngó tới hắn, cơ bản sẽ không gặp nguy hiểm lớn.
Cô chỉ sợ cốt truyện lại làm ra những trò quái gở, khiến cô không kịp trở tay, như lần này với chuyện bức thư tình, không biết Nam Cung Ly sẽ xử lý cô thế nào, mặc dù cô không cần phải sợ, nhưng ai thích liên tục bị làm phiền chứ?
Nước trên vòi sen đột nhiên ngừng chảy, Tô Thanh Thanh tắt nước, cầm khăn lau khô người, không còn cách nào khác, chỉ có thể ứng phó với tình huống.
Ai bảo cô lại xuyên vào thân phận nữ phụ lót đường cơ chứ, chỉ còn cách chấp nhận số phận.
Do suy nghĩ quá mức xuất thần, dây buộc không quấn lại mà cứ thế mặc bộ đồ ngủ ra khỏi toilet, khi cô nhận ra thì đã không kịp nữa.
Tô Thanh Thanh vừa bước ra khỏi toilet, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên! Nhưng khi cô định xoay người lại, một bóng dáng cao ráo xuất hiện trước mặt cô...
Ánh sáng hơi chói mắt, Tô Thanh Thanh mở to mắt, chăm chăm nhìn vào nam chính Mộ Bạch đột ngột xuất hiện trước mặt.
Làn da mịn màng như ngọc phản chiếu ánh sáng, có lẽ do hơi nước làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, đôi mắt đen như nho ẩn chứa hơi nước, đôi môi hồng hào hơi hé mở, lộ ra đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi ẩn hiện...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Bạch đứng như một người bằng ngọc trước mặt Tô Thanh Thanh, đôi mắt lạnh như đá obsidian phản chiếu hình ảnh của Tô Thanh Thanh, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Hắn nhíu mày, như thể định nói gì đó, thì Tô Thanh Thanh khi ánh mắt hắn sắp quét qua cô, “xẹt” một cái quay người lao vào toilet, “bang” một tiếng đóng cửa rất mạnh.
Tô Thanh Thanh hoảng hốt vội vàng buộc dây lại, hẳn là hắn không để ý tới chứ? Thật sự quá lơ đễnh mà!
Chờ khi cô từ toilet bước ra, đã trôi qua khoảng một hai phút, Mộ Bạch cũng đã ở trong phòng khách.
Tô Thanh Thanh thở phào, có vẻ như thật sự không thấy, thân hình quá nóng bỏng cũng là một phiền não.
Cô lao người xuống giường, cảm giác mát lạnh của điều hòa chạm vào cơ thể, tiếp xúc với chiếc chăn mềm mại, thật sự quá thoải mái...
Lại tùy ý lăn lộn một chút, giường của cô và giường của nam chính Mộ Bạch tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Vẫn là ổ chăn của cô thoải mái hơn, nằm trên giường ngó đầu ra nhìn về phía phòng khách, đúng lúc hành động này lại bị Mộ Bạch bắt gặp.
Tô Thanh Thanh một lần nữa trải qua cảm giác như đang ở trong hầm băng, Mộ Bạch đang từng bước tiến về phía cô.
“Cậu nhiều lần nhìn tôi, có chuyện gì sao?” Giọng nói như ngọc vang lên bên tai, nhưng không khó để nhận ra sự cảnh cáo và cảm giác xa cách trong lời nói của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Thanh tựa người dậy, “Nếu cậu không nhìn tôi thì làm sao biết tôi đang nhìn cậu?” Nhìn cũng không được sao? Đồ cổ còn không quý giá bằng hắn nữa chứ? Nhìn một cái cũng không phải mất đi hai cân.
Ánh mắt Mộ Bạch lành lạnh nhìn Tô Thanh Thanh, không có phản ứng gì quá nhiều trước sự đối đáp của cô.
Tô Thanh Thanh cũng không sợ hãi, cứ thế nhìn thẳng vào hắn, lạnh thì cứ lạnh đi.
Mộ Bạch không bất ngờ trước sự gan dạ của cô, âm trầm quay người rời đi.
Tô Thanh Thanh nhún vai, nhìn hai cái cũng không tính là xúc phạm hắn chứ? Cô không để ý, hoàn toàn không coi việc này ra gì, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.
Khi cô đang mơ màng ngủ, từ giường đối diện truyền đến âm thanh lạo xạo, Tô Thanh Thanh hé mắt, cảnh tượng mỹ nam vừa tắm hiện ra trước mắt cô.
Hơi nước bao quanh lượn lờ làn da của Mộ Bạch, chỉ cần hắn tùy ý dùng khăn lau tóc cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Thanh Thanh không biết rằng hình ảnh cô mở mắt ra nhìn hắn mà không hề nháy mắt, đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhíu mày, tiếp tục lau tóc, chỉ là đứng đó không nhúc nhích, đưa lưng về phía giường của Tô Thanh Thanh.
Thực ra lúc Tô Thanh Thanh mở mắt chỉ nhìn có một cái, sau đó cơn buồn ngủ ập đến, mông lung mờ mịt căn bản không thể nhìn rõ Mộ Bạch thế nào.
Hai giây sau, cô lại tiếp tục ngủ say, cô luôn muốn mơ thấy cốt truyện trong nguyên tác, nhưng lại thất vọng, tối nay vẫn là một giấc mộng Chu Công.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro