Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 15
2024-12-17 00:43:31
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu qua rèm cửa vào cả gian phòng, Mộ Bạch có vẻ không hài lòng với bức rèm không được kín kẽ, đôi mắt nhàn nhạt mở ra, nhíu mày rồi lập tức nửa ngồi dậy.
Khi vừa định xuống giường, thì bị tư thế ngủ của Tô Thanh Thanh trên giường đối diện thu hút ánh mắt.
Đôi chân mịn màng như ngọc khẽ đung đưa bên mép giường, ống quần không biết từ khi nào đã cuộn lên đến đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn dài thẳng, nhìn qua khiến người ta không thể rời mắt, cả người cô quay về phía giường hắn, chỉ thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Mộ Bạch gắt gao nhíu mày, dáng vẻ thanh nhã bước xuống giường đến trước giường của Tô Thanh Thanh, người sắp ngã xuống đất.
Bàn tay gầy guộc có lực nắm lấy cánh tay Tô Thanh Thanh, cảm giác mềm mại truyền đến khiến hắn ngẩn ra, nhìn về phía gương mặt ngọt ngào đang say giấc...
Chưa kịp để hắn làm gì, Tô Thanh Thanh trong lúc mơ ngủ đã xoay người lăn vào trong chăn.
Mộ Bạch thuận thế buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Tô Thanh Thanh, sợi tóc hơi rối làm tôn lên làn da chiếc gáy trắng nõn lại yếu ớt...
Khi Tô Thanh Thanh tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai, cô đã đoán trước sẽ như vậy, không có nam chính trong ký túc xá thật thoải mái.
Tuy nhiên, sự thoải mái của cô không kéo dài lâu, cửa đã bị gõ mạnh, tiếng Sở Vân Hàn từ bên ngoài vọng vào.
“Tô Thanh Thanh! Ra đây!”
Tô Thanh Thanh vừa ngồi xuống chuẩn bị tìm một bộ phim để xem, cửa ký túc xá đã bị gõ “bang bang”, lại là Sở Vân Hàn, người ghét nguyên chủ nhất không phải là nam hai này sao? Sao còn bám lấy cô nữa?
Cửa ký túc xá vẫn bị gõ “bang bang”, nhìn dáng vẻ như muốn phá cả cửa, Tô Thanh Thanh bị tiếng gõ làm đau tai, chỉ đành bước lên mở cửa.
Sở Vân Hàn mặc bộ đồ thể thao, tay đút túi, “Sao giờ mới mở cửa? Gõ cửa làm đau cả tay ông.”
Tô Thanh Thanh lạnh lùng nhìn cậu ta, không biết cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại kiên quyết muốn cô đi dự tiệc, có phải lại muốn âm mưu bày trò gì nữa không?
Bởi vì cậu ta ở trong truyện rất ghét nguyên chủ, bao gồm cả ngày đầu tiên cô đến đây, ánh mắt cậu ta nhìn cô vẫn cực kỳ ghét bỏ, giờ tự dưng bám lấy cô đi dự tiệc... Thái độ của cậu ta thay đổi quá lớn, khiến cô không thể không đề phòng.
“Cứ nói đi, rốt cuộc cậu muốn gì?” Cô thẳng thừng đi vào vấn đề, thực sự lười nói những lời với nghĩa với cậu ta.
Sở Vân Hàn nhìn cơ thể gầy guộc như không xương của cô, “Chậc, giờ tôi mới phát hiện cậu gầy như chưa ăn cơm bao giờ.” Cổ tay kia, hình như chỉ cần cậu ta bẻ nhẹ là gãy.
Tô Thanh Thanh trước phản ứng thường lệ không đúng trọng tâm của cậu ta, không để cậu ta thành công chuyển hướng câu chuyện.
“Tôi sẽ không đi dự tiệc.” Tô Thanh Thanh lùi một bước, sắp đóng cửa lại.
Sở Vân Hàn mặt nghiêm nghị đưa tay chặn cửa, “Nếu cậu không đi, tôi sẽ gõ cửa ký túc xá này cả ngày.” Cậu ta nhất định phải kéo Tô Thanh Thanh đi cùng.
Tô Thanh Thanh: “...” Thằng nhóc này chắc không phải bị phát rồ rồi chứ?
Mặt Sở Vân Hàn một giây trước còn u ám, ngay lập tức chuyển sang tươi sáng, khuôn mặt đẹp trai tiến sát vào Tô Thanh Thanh, “Ông đây bị cô đơn, cần cậu làm bạn.”
Nếu không phải lúc này “thân phận” của cô là đàn ông, câu này của cậu ta chắc chắn là trêu chọc.
Cô vừa định đóng cửa thì bên ngoài ký túc xá, một chiếc xe sang phiên bản giới hạn lại dừng bên đường, bấm còi như thể muốn thông báo cho cả thế giới đều biết.
Tô Thanh Thanh bày mặt lạnh, cảm giác khi xuyên vào thể loại truyện Mary Sue lỗi thời như thế này gây ra sự khổ sở do sự xấu hổ tột cùng, xung quanh đầy rẫy những câu nói ngốc nghếch và ngạo mạn trẻ con, khiến cả người cô không thể nào chịu nổi.
“Sở thiếu? Sao lại chậm thế này?” Một gã đàn ông trong số đó dựa vào cửa sổ xe, cà lơ phất phơ thúc giục.
Sở Vân Hàn dường như không nghe thấy tiếng thúc giục của đối phương, chỉ nhìn Tô Thanh Thanh, bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cô rồi đi về phía chiếc xe sang bên cạnh.
Có vẻ như trong ký túc xá không thể yên tĩnh, nơi này thật sự là một chiến trường, đối với nữ phụ lót đường như cô mà nói, thời gian của nhân vật chính rất quan trọng, đã không thể tránh thì chỉ còn cách trực tiếp đối mặt.
Khi vừa định xuống giường, thì bị tư thế ngủ của Tô Thanh Thanh trên giường đối diện thu hút ánh mắt.
Đôi chân mịn màng như ngọc khẽ đung đưa bên mép giường, ống quần không biết từ khi nào đã cuộn lên đến đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn dài thẳng, nhìn qua khiến người ta không thể rời mắt, cả người cô quay về phía giường hắn, chỉ thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Mộ Bạch gắt gao nhíu mày, dáng vẻ thanh nhã bước xuống giường đến trước giường của Tô Thanh Thanh, người sắp ngã xuống đất.
Bàn tay gầy guộc có lực nắm lấy cánh tay Tô Thanh Thanh, cảm giác mềm mại truyền đến khiến hắn ngẩn ra, nhìn về phía gương mặt ngọt ngào đang say giấc...
Chưa kịp để hắn làm gì, Tô Thanh Thanh trong lúc mơ ngủ đã xoay người lăn vào trong chăn.
Mộ Bạch thuận thế buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Tô Thanh Thanh, sợi tóc hơi rối làm tôn lên làn da chiếc gáy trắng nõn lại yếu ớt...
Khi Tô Thanh Thanh tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai, cô đã đoán trước sẽ như vậy, không có nam chính trong ký túc xá thật thoải mái.
Tuy nhiên, sự thoải mái của cô không kéo dài lâu, cửa đã bị gõ mạnh, tiếng Sở Vân Hàn từ bên ngoài vọng vào.
“Tô Thanh Thanh! Ra đây!”
Tô Thanh Thanh vừa ngồi xuống chuẩn bị tìm một bộ phim để xem, cửa ký túc xá đã bị gõ “bang bang”, lại là Sở Vân Hàn, người ghét nguyên chủ nhất không phải là nam hai này sao? Sao còn bám lấy cô nữa?
Cửa ký túc xá vẫn bị gõ “bang bang”, nhìn dáng vẻ như muốn phá cả cửa, Tô Thanh Thanh bị tiếng gõ làm đau tai, chỉ đành bước lên mở cửa.
Sở Vân Hàn mặc bộ đồ thể thao, tay đút túi, “Sao giờ mới mở cửa? Gõ cửa làm đau cả tay ông.”
Tô Thanh Thanh lạnh lùng nhìn cậu ta, không biết cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại kiên quyết muốn cô đi dự tiệc, có phải lại muốn âm mưu bày trò gì nữa không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì cậu ta ở trong truyện rất ghét nguyên chủ, bao gồm cả ngày đầu tiên cô đến đây, ánh mắt cậu ta nhìn cô vẫn cực kỳ ghét bỏ, giờ tự dưng bám lấy cô đi dự tiệc... Thái độ của cậu ta thay đổi quá lớn, khiến cô không thể không đề phòng.
“Cứ nói đi, rốt cuộc cậu muốn gì?” Cô thẳng thừng đi vào vấn đề, thực sự lười nói những lời với nghĩa với cậu ta.
Sở Vân Hàn nhìn cơ thể gầy guộc như không xương của cô, “Chậc, giờ tôi mới phát hiện cậu gầy như chưa ăn cơm bao giờ.” Cổ tay kia, hình như chỉ cần cậu ta bẻ nhẹ là gãy.
Tô Thanh Thanh trước phản ứng thường lệ không đúng trọng tâm của cậu ta, không để cậu ta thành công chuyển hướng câu chuyện.
“Tôi sẽ không đi dự tiệc.” Tô Thanh Thanh lùi một bước, sắp đóng cửa lại.
Sở Vân Hàn mặt nghiêm nghị đưa tay chặn cửa, “Nếu cậu không đi, tôi sẽ gõ cửa ký túc xá này cả ngày.” Cậu ta nhất định phải kéo Tô Thanh Thanh đi cùng.
Tô Thanh Thanh: “...” Thằng nhóc này chắc không phải bị phát rồ rồi chứ?
Mặt Sở Vân Hàn một giây trước còn u ám, ngay lập tức chuyển sang tươi sáng, khuôn mặt đẹp trai tiến sát vào Tô Thanh Thanh, “Ông đây bị cô đơn, cần cậu làm bạn.”
Nếu không phải lúc này “thân phận” của cô là đàn ông, câu này của cậu ta chắc chắn là trêu chọc.
Cô vừa định đóng cửa thì bên ngoài ký túc xá, một chiếc xe sang phiên bản giới hạn lại dừng bên đường, bấm còi như thể muốn thông báo cho cả thế giới đều biết.
Tô Thanh Thanh bày mặt lạnh, cảm giác khi xuyên vào thể loại truyện Mary Sue lỗi thời như thế này gây ra sự khổ sở do sự xấu hổ tột cùng, xung quanh đầy rẫy những câu nói ngốc nghếch và ngạo mạn trẻ con, khiến cả người cô không thể nào chịu nổi.
“Sở thiếu? Sao lại chậm thế này?” Một gã đàn ông trong số đó dựa vào cửa sổ xe, cà lơ phất phơ thúc giục.
Sở Vân Hàn dường như không nghe thấy tiếng thúc giục của đối phương, chỉ nhìn Tô Thanh Thanh, bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cô rồi đi về phía chiếc xe sang bên cạnh.
Có vẻ như trong ký túc xá không thể yên tĩnh, nơi này thật sự là một chiến trường, đối với nữ phụ lót đường như cô mà nói, thời gian của nhân vật chính rất quan trọng, đã không thể tránh thì chỉ còn cách trực tiếp đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro