Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 16
2024-12-17 00:43:31
Tô Thanh Thanh ngồi vào chiếc xe sang của Sở Vân Hàn, nhìn thấy vài người bên cạnh quan sát từng cử chỉ của Sở Vân Hàn và Tô Thanh Thanh, bọn họ đối với thân hình gầy gò của Tô Thanh Thanh đều lắc đầu, như thể chỉ cần một cơn gió thổi tới là có thể ngã.
Sở Vân Hàn thấy cô không phản kháng thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, không nói gì, lái xe hướng đến biệt thự tổ chức tiệc.
Tô Thanh Thanh cũng nghĩ thông suốt, so với việc ở ký túc xá bị Sở Vân Hàn làm ồn ào, cho dù lần này miễn cưỡng tránh được, thì cốt truyện cũng sẽ lại điều chỉnh, chụp cái nồi lên đầu cô.
Một khi đã vậy, thì cứ thẳng thắn mà đối mặt thôi, cô nhớ trong cốt truyện nguyên tác, nguyên chủ thực sự đã tham gia bữa tiệc này, nhưng không phải như tình huống của cô bị ép tham gia, mà là chủ động đi cùng Sở Vân Hàn.
Lúc ấy Sở Vân Hàn muốn trêu chọc nguyên chủ, nên đã đưa nguyên chủ cùng đi, không biết nguyên chủ ở trong bữa tiệc có bị Sở Vân Hàn trêu chọc hay không.
Cốt truyện nguyên tác luôn xoay quanh nam chính và nữ chính, nữ phụ lót đường căn bản không có ai để ý tới.
Trong bữa tiệc, nam chính và nữ chính dường như đã có lần tiếp xúc chính thức đầu tiên, có lẽ nam chính đã nhận ra nữ chính, người vẫn luôn theo đuổi hắn.
Không cần phải nói, nguyên chủ chắc chắn đã gây rối trong bữa tiệc, kết quả lại phản tác dụng, làm cho nam chính chú ý đến nữ chính.
Tô Thanh Thanh nghĩ đến ánh mắt như núi băng của hắn, không khỏi rùng mình, ánh mắt nghiêm nghị của hắn thực sự rất khủng bố.
Trên đường đi, gió thổi làm Tô Thanh Thanh đau tai, đặc biệt là gần bờ sông, gió thổi đến mức khiến cô hoài nghi nhân sinh của mình.
Những thanh niên phía sau lái chiếc xe sang phiên bản giới hạn mui trần, vừa lái vừa kêu gào tru tréo “ô hô”, Sở Vân Hàn thì bị gió thổi tóc tai rối bời, khóe môi nở nụ cười, dường như cũng đang tùy ý phóng túng.
Người qua đường đều quay lại nhìn, rồi lắc đầu thở dài trước hành động của bọn họ.
Tô Thanh Thanh: “...” Hận không thể tìm chốn nào đó giấu mặt đi, xấu hổ muốn chết!
Sở Vân Hàn để ý đến biểu cảm của Tô Thanh Thanh, cậu ta còn tưởng cô sẽ tự hào khi ngồi trên xe của cậu ta, nhưng nhìn lại, cô lại thể hiện vẻ mặt xấu hổ...
Sở Vân Hàn kéo mui xe lên, cuối cùng Tô Thanh Thanh không cần nheo mắt nhìn về phía trước, còn có gió thổi khiến cô rát cả mặt.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Hàn bị người khác ghét bỏ, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần có liên quan đến cậu ta, ai mà không cảm thấy tự hào và khoe khoang.
“Tô Thanh Thanh, cậu ghét tôi sao?” Nội tâm của Sở Vân Hàn bị khó chịu liền hỏi cô.
Tô Thanh Thanh mặc kệ cậu ta, “Lái xe đi, đừng phân tâm.” Cô không muốn lại mất mạng nữa.
Sở Vân Hàn cao ngạo tức giận, đạp ga tăng tốc, muốn dọa Tô Thanh Thanh, muốn nghe tiếng cô la hét sợ hãi.
Nhưng Tô Thanh Thanh lại bình tĩnh nhắc nhở cậu ta, “Cậu đi dự tiệc hay muốn vào cục cảnh sát?”
Sở Vân Hàn: “...”
Tốc độ xe trở lại bình thường, Tô Thanh Thanh không hề thay đổi sắc mặt, Sở Vân Hàn trong truyện ngoài việc dịu dàng với nữ chính, hầu như không có kiên nhẫn với người khác.
“Ô ô ô!!!”
Dù cửa xe đã đóng, Tô Thanh Thanh vẫn có thể nghe rõ tiếng những người phía sau đang gầm rú.
Đóng cửa xe, cô không cần phải chịu đựng ánh mắt của người qua đường, ngượng chết đi được.
Sở Vân Hàn nghẹn một hơi, cho đến khi xe vào bãi đỗ xe dưới biệt thự, cậu ta mới nhìn về phía Tô Thanh Thanh ngồi ghế phụ.
Cậu ta muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy cánh tay gầy gò yếu ớt của cô, ngọn lửa trong lòng cậu ta lập tức tắt ngúm.
Khi cậu ta nhìn vào chiếc gãy trắng nõn thon dài như ngọc của Tô Thanh Thanh, Tô Thanh Thanh đã xuống xe trước.
Tô Thanh Thanh đứng bên ngoài nhìn vào Sở Vân Hàn đang ngẩn ngơ nhìn cô, “Sở Vân Hàn?” Đang ngẩn ngơ gì vậy?
Sở Vân Hàn cười bước xuống xe, “Sao da cậu nhìn càng ngày càng mịn vậy? Không giống như đàn ông chút nào.” Cậu ta còn muốn véo một cái xem có ra nước không...
Sở Vân Hàn thấy cô không phản kháng thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, không nói gì, lái xe hướng đến biệt thự tổ chức tiệc.
Tô Thanh Thanh cũng nghĩ thông suốt, so với việc ở ký túc xá bị Sở Vân Hàn làm ồn ào, cho dù lần này miễn cưỡng tránh được, thì cốt truyện cũng sẽ lại điều chỉnh, chụp cái nồi lên đầu cô.
Một khi đã vậy, thì cứ thẳng thắn mà đối mặt thôi, cô nhớ trong cốt truyện nguyên tác, nguyên chủ thực sự đã tham gia bữa tiệc này, nhưng không phải như tình huống của cô bị ép tham gia, mà là chủ động đi cùng Sở Vân Hàn.
Lúc ấy Sở Vân Hàn muốn trêu chọc nguyên chủ, nên đã đưa nguyên chủ cùng đi, không biết nguyên chủ ở trong bữa tiệc có bị Sở Vân Hàn trêu chọc hay không.
Cốt truyện nguyên tác luôn xoay quanh nam chính và nữ chính, nữ phụ lót đường căn bản không có ai để ý tới.
Trong bữa tiệc, nam chính và nữ chính dường như đã có lần tiếp xúc chính thức đầu tiên, có lẽ nam chính đã nhận ra nữ chính, người vẫn luôn theo đuổi hắn.
Không cần phải nói, nguyên chủ chắc chắn đã gây rối trong bữa tiệc, kết quả lại phản tác dụng, làm cho nam chính chú ý đến nữ chính.
Tô Thanh Thanh nghĩ đến ánh mắt như núi băng của hắn, không khỏi rùng mình, ánh mắt nghiêm nghị của hắn thực sự rất khủng bố.
Trên đường đi, gió thổi làm Tô Thanh Thanh đau tai, đặc biệt là gần bờ sông, gió thổi đến mức khiến cô hoài nghi nhân sinh của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những thanh niên phía sau lái chiếc xe sang phiên bản giới hạn mui trần, vừa lái vừa kêu gào tru tréo “ô hô”, Sở Vân Hàn thì bị gió thổi tóc tai rối bời, khóe môi nở nụ cười, dường như cũng đang tùy ý phóng túng.
Người qua đường đều quay lại nhìn, rồi lắc đầu thở dài trước hành động của bọn họ.
Tô Thanh Thanh: “...” Hận không thể tìm chốn nào đó giấu mặt đi, xấu hổ muốn chết!
Sở Vân Hàn để ý đến biểu cảm của Tô Thanh Thanh, cậu ta còn tưởng cô sẽ tự hào khi ngồi trên xe của cậu ta, nhưng nhìn lại, cô lại thể hiện vẻ mặt xấu hổ...
Sở Vân Hàn kéo mui xe lên, cuối cùng Tô Thanh Thanh không cần nheo mắt nhìn về phía trước, còn có gió thổi khiến cô rát cả mặt.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Hàn bị người khác ghét bỏ, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần có liên quan đến cậu ta, ai mà không cảm thấy tự hào và khoe khoang.
“Tô Thanh Thanh, cậu ghét tôi sao?” Nội tâm của Sở Vân Hàn bị khó chịu liền hỏi cô.
Tô Thanh Thanh mặc kệ cậu ta, “Lái xe đi, đừng phân tâm.” Cô không muốn lại mất mạng nữa.
Sở Vân Hàn cao ngạo tức giận, đạp ga tăng tốc, muốn dọa Tô Thanh Thanh, muốn nghe tiếng cô la hét sợ hãi.
Nhưng Tô Thanh Thanh lại bình tĩnh nhắc nhở cậu ta, “Cậu đi dự tiệc hay muốn vào cục cảnh sát?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Vân Hàn: “...”
Tốc độ xe trở lại bình thường, Tô Thanh Thanh không hề thay đổi sắc mặt, Sở Vân Hàn trong truyện ngoài việc dịu dàng với nữ chính, hầu như không có kiên nhẫn với người khác.
“Ô ô ô!!!”
Dù cửa xe đã đóng, Tô Thanh Thanh vẫn có thể nghe rõ tiếng những người phía sau đang gầm rú.
Đóng cửa xe, cô không cần phải chịu đựng ánh mắt của người qua đường, ngượng chết đi được.
Sở Vân Hàn nghẹn một hơi, cho đến khi xe vào bãi đỗ xe dưới biệt thự, cậu ta mới nhìn về phía Tô Thanh Thanh ngồi ghế phụ.
Cậu ta muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy cánh tay gầy gò yếu ớt của cô, ngọn lửa trong lòng cậu ta lập tức tắt ngúm.
Khi cậu ta nhìn vào chiếc gãy trắng nõn thon dài như ngọc của Tô Thanh Thanh, Tô Thanh Thanh đã xuống xe trước.
Tô Thanh Thanh đứng bên ngoài nhìn vào Sở Vân Hàn đang ngẩn ngơ nhìn cô, “Sở Vân Hàn?” Đang ngẩn ngơ gì vậy?
Sở Vân Hàn cười bước xuống xe, “Sao da cậu nhìn càng ngày càng mịn vậy? Không giống như đàn ông chút nào.” Cậu ta còn muốn véo một cái xem có ra nước không...
Truyện được undefined bởi: . Để cổ vũ, ủng hộ undefined ra chap nhanh hơn bạn có thể:
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro