Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 31
Cửu Nguyệt Vi Lam
2024-10-11 21:00:45
***
Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp nơi.
Toàn thân dễ chịu, Ôn Hoài An cảm thấy mình có thể tay không vật cả một con trâu được luôn, hắn nhìn mấy đám mây phiêu lãng trên bầu trời, lần đầu cảm thấy hóa ra bầu trời lại xanh như vậy.
Chỉ khi tự mình trải qua thì mới cảm nhận được hiệu quả thần kỳ của cường thể dược tề.
"Đường Trừng, cảm ơn tiểu thư."
Tất cả cảm kích hắn đều đặt nặng trong tiếng cảm ơn này.
Nam Dương hầu hừ một tiếng, nếu không phải tin vào nhân phẩm của Ôn Hoài An thì ông còn lâu mới đồng ý để nữ nhi bảo bối cho hắn ngâm dược tề.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn lo lắng rằng Ôn Hoài An này sau khi ngâm dược tề rồi thì vấn đề con nối dõi gian nan sẽ được giải quyết không, nếu là như vậy thì coi như nữ nhi không bị từ hôn thì Trấn Quốc Công phu nhân cũng không muốn để nữ nhi chiếm vị trí phu nhân thế tử đâu.
Nam Dương hầu híp mắt lại, cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, lại nghĩ đến cái ly luận kinh người của nữ nhi bảo bối thì khóe miệng lại giật giật, cảm giác lo lắng của ông, hình như, cũng không cần thiết lắm? Cùng lắm thì người cha như ông tìm người ở rể về cho nữ nhi, lúc hắn còn sống thì làm chỗ dựa cho nữ nhi, ai cũng không khi dễ con bé được.
Tiếc nuối duy nhất là đơn thuốc và quá trình luyện chế của cường thể dược tề đều bị lộ ro ánh sáng rồi, nếu không thì cũng là một phần bảo đảm cho nữ nhi.
Đường Trừng thản nhiên nhận lời cảm tạ của hắn, sau đó không rời mắt mà tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
"Ta thích người có ơn tất báo, cảm tạ bằng miệng còn không bằng chút đồ thực tế đâu."
Quang minh chính đại yêu cầu quà cảm ơn như thế, Ôn Hoài An một chút cũng khồn thấy chán ghét.
"Tiểu thư thích gì?"
"Ngươi tự quyết định đi, ta cũng không đặc biệt thích gì cả, đương nhiên, ta cũng không phải hạng người thanh cao thoát tục chê bạc bẩn mắt." Đường Trừng khoát tay áo, đem vấn đề này vứt trở về.
Ôn Hoài An gật đầu: "Ta hiểu được."
Hắn quyết định sau khi trở về sẽ gửi cho Đường Trừng một phần quà cảm ơn phong phú.
"Được rồi, ngươi trở về đi, ta muốn đi ngủ trưa, à, chờ một chút, ta dĩ nhiên đã quên hỏi ngươi một vấn đề quan trọng."
Đường Trừng có chút ảo não vỗ đầu.
"Chuyện gì?" Ôn Hoài An sinh ra chút hiếu kỳ khó có được.
"Ngươi có thông phòng tiểu thiếp gì không đó?" Đường Trừng giương khuôn mặt nhỏ lên thảng thắn hỏi.
Nam Dương hầu ánh mắt sáng rỡ nhìn Ôn Hoài An.
Kỳ thật Nam Dương hầu đã sớm phái người lặng lẽ đi điều tra Ôn Hoài An, rất rõ ràng tình huống của Ôn Hoài An nhưng ông không nói với con gái, ông muốn nhìn một chút xem Ôn Hoài An sẽ trả lời như thế nào khi con gái tra hỏi.
Sẽ ăn ngay nói thật hay là sẽ nói dối vì tôn nghiêm của nam nhân?
Nam Dương hầu cảm thấy có chút thú vị.
Ôn Hoài An đối diện với con mắt sáng rực của Nam Dương hầu thì lưng cứng đờ, hắn đưa nắm tay lên khóe môi, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Không có."
"Vậy có nha hoàn hồng tụ thiêm hương không?" Đường Trừng nghĩ nghĩ lại hỏi.
"Cũng không có." Ôn Hoài An lắc đầu.
Hạ nhân bên người hắn đều là gã sai vặt cả.
Đường Trừng bày ra vẻ mặt không tin.
"Thật hay giả vậy, ngươi sẽ không gạt ta đi, ta nghe nói những con cháu thế gia như ngươi thì mười ba mười bốn tuổi đã có người trong phòng rồi."
Ôn Hoài An khóe miệng giật giật.
"Ta là tình huống đặc thù."
Hắn vừa ra đời thì đã mang thai, về sau khi giải hết thai độc* thì thân thể hắn đã hôi bại, cần bổ dưỡng thật tốt, không nên tiết nguyên dương sớm nếu không sẽ tráng niên mất sớm, muốn sống lâu thì phải thanh tâm quả dục, thái y nói tình trạng của hắn rất nghiêm trọng, thai độc kém chút đã đả thương đến căn bản, nói là con cái gian nan nhưng khả năng rất lớn là sẽ không con không cháu cả đời.
*thai độc: bị trúng độc từ trong bụng mẹ, mẹ trúng độc rồi truyền cho con
Ôn Hoài An không muốn tráng niên mất sớm, hắn muốn sống thật tốt, dù cho chỉ có thể nhận con thừ tự để nối dõi.
Cái lần ngoài ý muốn cùng Đường Trừng kia cũng là lần đầu của hắn, sau chuyện đó hắn liền bị đả thương nguyên khí, phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng mới hôi phục lại được, việc này bị Trấn Quốc Công phủ phong tỏa, việc quan trong liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để Đường Trừng biết.
"Ý của ngươi là trước đó là tình huống đặc thù nên không thể không thanh tâm quả dục, hiện tại sử dụng cường thể dược tề xong thì thân thể đã tráng kiện nên sẽ nạp một đống thông phòng, các loại tiểu thiếp đúng không?"
Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp nơi.
Toàn thân dễ chịu, Ôn Hoài An cảm thấy mình có thể tay không vật cả một con trâu được luôn, hắn nhìn mấy đám mây phiêu lãng trên bầu trời, lần đầu cảm thấy hóa ra bầu trời lại xanh như vậy.
Chỉ khi tự mình trải qua thì mới cảm nhận được hiệu quả thần kỳ của cường thể dược tề.
"Đường Trừng, cảm ơn tiểu thư."
Tất cả cảm kích hắn đều đặt nặng trong tiếng cảm ơn này.
Nam Dương hầu hừ một tiếng, nếu không phải tin vào nhân phẩm của Ôn Hoài An thì ông còn lâu mới đồng ý để nữ nhi bảo bối cho hắn ngâm dược tề.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn lo lắng rằng Ôn Hoài An này sau khi ngâm dược tề rồi thì vấn đề con nối dõi gian nan sẽ được giải quyết không, nếu là như vậy thì coi như nữ nhi không bị từ hôn thì Trấn Quốc Công phu nhân cũng không muốn để nữ nhi chiếm vị trí phu nhân thế tử đâu.
Nam Dương hầu híp mắt lại, cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, lại nghĩ đến cái ly luận kinh người của nữ nhi bảo bối thì khóe miệng lại giật giật, cảm giác lo lắng của ông, hình như, cũng không cần thiết lắm? Cùng lắm thì người cha như ông tìm người ở rể về cho nữ nhi, lúc hắn còn sống thì làm chỗ dựa cho nữ nhi, ai cũng không khi dễ con bé được.
Tiếc nuối duy nhất là đơn thuốc và quá trình luyện chế của cường thể dược tề đều bị lộ ro ánh sáng rồi, nếu không thì cũng là một phần bảo đảm cho nữ nhi.
Đường Trừng thản nhiên nhận lời cảm tạ của hắn, sau đó không rời mắt mà tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
"Ta thích người có ơn tất báo, cảm tạ bằng miệng còn không bằng chút đồ thực tế đâu."
Quang minh chính đại yêu cầu quà cảm ơn như thế, Ôn Hoài An một chút cũng khồn thấy chán ghét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu thư thích gì?"
"Ngươi tự quyết định đi, ta cũng không đặc biệt thích gì cả, đương nhiên, ta cũng không phải hạng người thanh cao thoát tục chê bạc bẩn mắt." Đường Trừng khoát tay áo, đem vấn đề này vứt trở về.
Ôn Hoài An gật đầu: "Ta hiểu được."
Hắn quyết định sau khi trở về sẽ gửi cho Đường Trừng một phần quà cảm ơn phong phú.
"Được rồi, ngươi trở về đi, ta muốn đi ngủ trưa, à, chờ một chút, ta dĩ nhiên đã quên hỏi ngươi một vấn đề quan trọng."
Đường Trừng có chút ảo não vỗ đầu.
"Chuyện gì?" Ôn Hoài An sinh ra chút hiếu kỳ khó có được.
"Ngươi có thông phòng tiểu thiếp gì không đó?" Đường Trừng giương khuôn mặt nhỏ lên thảng thắn hỏi.
Nam Dương hầu ánh mắt sáng rỡ nhìn Ôn Hoài An.
Kỳ thật Nam Dương hầu đã sớm phái người lặng lẽ đi điều tra Ôn Hoài An, rất rõ ràng tình huống của Ôn Hoài An nhưng ông không nói với con gái, ông muốn nhìn một chút xem Ôn Hoài An sẽ trả lời như thế nào khi con gái tra hỏi.
Sẽ ăn ngay nói thật hay là sẽ nói dối vì tôn nghiêm của nam nhân?
Nam Dương hầu cảm thấy có chút thú vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hoài An đối diện với con mắt sáng rực của Nam Dương hầu thì lưng cứng đờ, hắn đưa nắm tay lên khóe môi, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Không có."
"Vậy có nha hoàn hồng tụ thiêm hương không?" Đường Trừng nghĩ nghĩ lại hỏi.
"Cũng không có." Ôn Hoài An lắc đầu.
Hạ nhân bên người hắn đều là gã sai vặt cả.
Đường Trừng bày ra vẻ mặt không tin.
"Thật hay giả vậy, ngươi sẽ không gạt ta đi, ta nghe nói những con cháu thế gia như ngươi thì mười ba mười bốn tuổi đã có người trong phòng rồi."
Ôn Hoài An khóe miệng giật giật.
"Ta là tình huống đặc thù."
Hắn vừa ra đời thì đã mang thai, về sau khi giải hết thai độc* thì thân thể hắn đã hôi bại, cần bổ dưỡng thật tốt, không nên tiết nguyên dương sớm nếu không sẽ tráng niên mất sớm, muốn sống lâu thì phải thanh tâm quả dục, thái y nói tình trạng của hắn rất nghiêm trọng, thai độc kém chút đã đả thương đến căn bản, nói là con cái gian nan nhưng khả năng rất lớn là sẽ không con không cháu cả đời.
*thai độc: bị trúng độc từ trong bụng mẹ, mẹ trúng độc rồi truyền cho con
Ôn Hoài An không muốn tráng niên mất sớm, hắn muốn sống thật tốt, dù cho chỉ có thể nhận con thừ tự để nối dõi.
Cái lần ngoài ý muốn cùng Đường Trừng kia cũng là lần đầu của hắn, sau chuyện đó hắn liền bị đả thương nguyên khí, phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng mới hôi phục lại được, việc này bị Trấn Quốc Công phủ phong tỏa, việc quan trong liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để Đường Trừng biết.
"Ý của ngươi là trước đó là tình huống đặc thù nên không thể không thanh tâm quả dục, hiện tại sử dụng cường thể dược tề xong thì thân thể đã tráng kiện nên sẽ nạp một đống thông phòng, các loại tiểu thiếp đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro